Biểu cảm của chàng trai trước mặt thật sự quá khác thường ngày, Diệp Phục Thu không hiểu, cô lặp lại lời anh với vẻ nghi ngờ: "… Tôi?"
"Tôi thì sao?" Rốt cuộc người này bị làm sao thế?
Kỳ Tỉnh vội vàng thôi không nhìn nữa, anh liếc nhìn con dao gọt vỏ trong tay rồi hít một hơi thật sâu, vứt nó qua một bên: "Tôi nói cô đấy."
"Gọi tôi làm gì."
"Gọi anh…" Ngược lại, Diệp Phục Thu bị hỏi đến á khẩu. Làm sao cô có thể chuẩn bị sẵn câu trả lời cho kiểu câu hỏi này chứ, cô cảm thấy kỳ lạ: "Tôi thấy anh đứng đây bất động… Cứ tưởng có chuyện gì xảy ra…"
Giọng anh càng trầm thấp hơn thường ngày, khàn khàn hơn.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Diệp Phục Thu tiến thêm một bước: "Anh thực sự không sao chứ?"
Hương thơm nhè nhẹ từ cô gái tiến sát lại gần, Kỳ Tỉnh vô thức lùi về sau một bước, lông mày càng nhíu chặt hơn. Giọng anh trầm xuống, gọi thẳng tên cô như một lời cảnh cáo: "Diệp Phục Thu."
"Bây giờ cô không sợ tôi nữa rồi đúng không?"
Thái độ kháng cự của anh quá rõ ràng và Diệp Phục Thu cũng không phải kiểu người sẽ cố gắng làm phiền thêm, vì câu nói của anh cô lập tức rụt lại: "… Không có."
Sao mà hung dữ thế.
Kỳ Tỉnh nhặt quả táo từ bồn rửa lên, rồi đặt mạnh lên tủ bếp, lực mạnh đến mức như muốn cảnh cáo cô.
Sau đó, anh lướt qua vai cô, bước nhanh ra khỏi nhà bếp.
Một lúc sau, Diệp Phục Thu cầm lấy quả táo, phát hiện phần dưới của nó đã bị anh làm nứt, nước táo nhỏ tí tách xuống.
Cô quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, vừa khó hiểu vừa bất mãn: "Không ăn thì thôi, đập làm gì chứ." Lẩm bẩm xong, cô rửa sạch rồi cắn một miếng giòn rụm.
Diệp Phục Thu nhai táo, mắt dán vào cửa sổ nhà bếp, trong lòng âm thầm oán thán: … Đúng là đồ thần kinh.
Biết thế không thèm quan tâm làm gì.
…
Kỳ Tỉnh bước lên tầng hai, khi tay gần chạm vào tay nắm cửa phòng ngủ thì anh bất ngờ lảo đảo, thân hình cao lớn nghiêng ngả, trông vô cùng đáng sợ.
Anh vịn vào cánh cửa, tựa lưng vào đó rồi ngã người vào bên trong phòng. Sau đó anh đóng sầm cửa lại.
Âm thanh kim loại chói tai vang lên không ngừng bên tai anh, như thể một cỗ máy quan trọng bị hỏng hóc, vừa rung vừa ồn, quấy nhiễu thần kinh anh từ đầu đến chân.
Kỳ Tỉnh lấy tay bịt một bên tai, quai hàm nghiến chặt đến trắng bệch, cơn chóng mặt do ù tai khiến anh không thể đứng dậy nổi.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hơi thở nặng nề thoát ra từ hàm răng nghiến chặt của anh như tiếng thở d. ốc của con thú bị nhốt.
Kỳ Tỉnh lấy điện thoại từ trong túi ra một cách khó khăn, ngón tay run rẩy bấm một cuộc gọi.
Anh ngồi bệt trên sàn, lưng tựa vào cánh cửa, đôi mắt phượng hẹp dài của anh hơi nheo lại, đen láy nhưng ẩn hiện ánh sáng yếu ớt.
"Trợ lý Trần." Cố gắng nói một câu mà không hiểu sao anh lại bật cười, tiếng cười ngắn ngủi nhưng chứa đầy cảm giác thất bại.
"Đến đón tôi. Nhân tiện, giúp tôi liên lạc với thầy của anh."
…
Sáng hôm sau, khi Diệp Phục Thu xuống lầu ăn sáng thì không thấy Kỳ Tỉnh đâu.
Nghe các dì giúp việc kể, có người gọi điện về thông báo rằng Kỳ Tỉnh đã rời khỏi nhà từ tối qua và vài ngày tới cũng không cần chuẩn bị gì cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!