Chương 27: Nếu cái ác là một bản nhạc hoa lệ và tàn khốc

Vì say rượu, nên đêm qua Diệp Phục Thu không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều. Cô cũng không nhớ mình đã về phòng như thế nào sau khi chạm vào vết máu, chỉ nhớ vừa đặt lưng xuống giường là ngủ thiếp ngay, thậm chí còn quên cả rửa mặt, cứ thế mặc nguyên quần áo mà ngủ.

8 giờ 30 sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt, mất khoảng ba phút mới tỉnh táo được.

Hôm qua có thật sự là Lâu Kỳ chỉ đưa bia hoa quả cho cô uống không? Sao cảm giác lại giống như uống rượu trắng mà say đến vậy?

Diệp Phục Thu lười biếng giơ tay lên nhìn rồi sững lại.

Hôm qua chẳng phải cô đã chạm vào vết máu trên sàn sao? Vậy mà ngón tay lại sạch sẽ không một dấu vết.

Diệp Phục Thu dùng hai ngón tay chà nhẹ vào nhau, xác nhận không có bất kỳ dấu vết nào của máu khô thì buồn bực vùi mặt vào gối.

"Sao lại say đến mức này chứ…"

Xem ra cô thật sự không thể uống rượu được.

Sau khi tắm rửa xong, cô bước xuống lầu với những bước chân mềm nhũn, nhìn thấy phòng ăn trong nhà đã rộn ràng tiếng cười nói.

Mai Nhược đang cầm tách trà, bà ấy ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang: "Thu Thu dậy rồi à?"

"Dì, chào buổi sáng." Diệp Phục Thu vịn vào lan can cầu thang bước xuống.

"Nhìn sắc mặt cháu không được tốt lắm, có chuyện gì vậy?" Mai Nhược hỏi.

Diệp Phục Thu cũng không giấu diếm, chỉ cười gượng: "Hôm qua cháu đi ăn với bạn, uống hai ngụm bia… hình như hơi say."

"Con gái chưa biết uống rượu thì đừng nên uống ở bên ngoài. Bây giờ nhiều loại rượu rẻ tiền pha cồn công nghiệp, không tốt cho sức khỏe mà còn dễ bị mất trí nhớ nữa." Mai Nhược không thích mấy loại rượu kém chất lượng bên ngoài, tự mình quyết định: "Lần sau ở nhà dì sẽ cho cháu uống rượu ngon, rèn luyện tửu lượng một chút."

"Chờ khi cháu quen uống rượu rồi, ra ngoài nếu không phải rượu ngon thì đừng nâng ly." Mai Nhược vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, vẫy cô lại gần và mỉm cười nói: "Thu Thu nhà chúng ta không phải cô gái uống loại rượu nào cũng được đâu."

Dì giúp việc đang sắp xếp bát đũa và rót trà bên cạnh cũng bật cười, khóe mắt nheo lại đầy nét vui vẻ: "Ôi chao, phu nhân tốt với Thu Thu như con gái ruột của mình vậy."

Hai má Diệp Phục Thu đỏ bừng vì xấu hổ, cứ như thể sắp bay lên tận trần nhà vậy.

Cô bước đến bên cạnh Mai Nhược, trong lúc đó cô vẫn chú ý đến nền nhà dọc theo lối đi từ phòng khách đến nhà bếp.

Dù hôm qua cô say khướt nhưng ký ức về chuyện đó lại vô cùng rõ ràng. Cô nhớ mình đã nhìn thấy một vài vệt máu kéo dài từ trong bếp ra ngoài, rải rác đến tận chỗ cô đứng.

Diệp Phục Thu nhìn về dì giúp việc: "Dì ơi, sáng nay dì dọn dẹp có thấy…"

Dì giúp việc ngẩng đầu lên: "Thấy gì cơ?"

Nếu trong nhà đột nhiên xuất hiện vết máu, chắc chắn dì giúp việc và dì Mai sẽ có phản ứng. Nhưng thái độ của họ hoàn toàn bình thường, không khác gì mọi buổi sáng khác.

Hơn nữa, họ cũng đâu cần phải giả vờ như không có chuyện gì.

Điều này có nghĩa là trong nhà không hề có gì bất thường.

Chẳng lẽ đúng là cô đã uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác?

Diệp Phục Thu lắc đầu, quyết định không hỏi tiếp, chỉ kiếm cớ lấp liếm: "Hình như cháu làm mất một cuốn sổ từ vựng… Trong phòng khách không có ạ?"

Dì giúp việc ngẫm nghĩ rồi nói: "Yo, dì không thấy cuốn sổ nào cả."

Cô ngồi xuống, thuận theo dòng câu chuyện để kết thúc nó: "Chắc là cháu để lẫn đâu đó rồi, lát nữa cháu lên phòng tìm lại vậy."

Lúc này, từ cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân.

Diệp Phục Thu quay đầu, nhìn thấy Kỳ Tỉnh đang đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!