Chương 24: Mâu thuẫn dẫn đến ngõ cụt do anh dựng nên

Diệp Phục Thu nhìn xuống và thấy ngón tay mình bị cứa rách, lúc này cảm giác đau đớn mới bắt đầu theo thị giác dâng lên.

Không có giấy, cũng không thể lau vào quần áo, cô chỉ đành lắc ngón tay, cứ như có thể chữa lành vết thương.

Cô ngẩng đầu, nhận ra hình như chỗ này không phải nơi mình có quyền tự tiện ghé thăm, lúng túng hỏi: "Có phải tôi không nên đi lung tung không."

"Nơi này trước kia……" Diệp Phục Thu quay đầu nhìn về phía hoang tàn, "Được dùng để làm gì?"

"Không nhìn ra à." Kỳ Tỉnh tiến đến gần cô, cầm lấy hai mảnh vỡ trên tay cô và đùa nghịch chúng trong lòng bàn tay mình: "Nơi xả giận đấy."

Xả giận?

Khóe mắt Diệp Phục Thu khẽ giật.

Trên thế giới này có thể có chuyện gì khiến Kỳ Tỉnh tức giận mà không thể trả thù, chỉ đành ở đây xả giận chứ.

Cô suy đoán: "Quả nhiên, đại học Sùng Kinh vẫn là đại học Sùng Kinh……"

Diệp Phục Thu nhìn hàng đống mảnh vỡ bị đập nát vụn, hậm hực: "Áp lực học tập của anh lớn đến vậy hả."

Kỳ Tỉnh cười khẽ.

Hôm nay khí chất của anh hơi khác ngày thường, cô cứ tưởng anh sẽ đáp trả lại nhưng kết quả lại không.

"Bố tôi." Không hiểu sao cô có chút sốt ruột muốn đổi đề tài, "Ông ấy thích những chiếc đĩa có hoa văn, trước đây ông ấy từng nói với tôi rằng, dù cuộc sống khó khăn thì cũng phải có bát cơm ra hồn."

Nhớ đến bố, vẻ mặt của Diệp Phục Thu dần thả lỏng, ánh lên nụ cười: "Khi tôi còn nhỏ, ông ấy thường đạp xe chở tôi ra chợ tìm mua bát sứ cũ."

Cô chỉ vào mảnh vỡ trong tay anh: "Vậy nên lúc nhìn thấy thứ này, tôi có cảm giác thân thương, nên…… mới đi vào."

Nói xong, Diệp Phục Thu lén nhìn anh, hàng mi của cô run rẩy như cánh bướm linh động khi cô quan sát biểu cảm của đối phương.

Kỳ Tỉnh nhìn vách tường phía xa, trước đây quý bà Mai đã từng dặn dò phải hỏi rõ những chuyện vụn vặt của cô, vừa khéo, hôm nay anh đang nhàn rỗi.

Kìm nén sự thôi thúc muốn ném mảnh vỡ đi, anh hỏi: "Bố cô đã xảy ra chuyện gì."

"À……" Diệp Phục Thu không ngờ trọng tâm câu chuyện lại đột ngột chuyển sang mình, tâm lý trốn tránh theo thói quen đã bịt kín môi cô.

Sau một thoáng do dự và đấu tranh, Diệp Phục Thu chậm rãi tóm tắt: "Điều kiện trong nhà không tốt, bố tôi ra ngoài làm thuê từ khi tôi còn nhỏ."

"Ông ấy đi làm xa nhiều năm, rất ít khi gặp mặt, sau đó ông ấy đột nhiên trở về, rồi không đi nữa." Diệp Phục Thu mím môi, hình như đã nói đến đoạn không muốn nói: "Vì những năm này ông ấy luôn ở xa nhà nên đã thay đổi rất nhiều, nên xảy ra một vài tranh cãi với mẹ tôi."

"Lúc tôi ra ngoài tìm ông ấy, ở bên ngoài……" Tốc độ nói của cô chậm dần, không hề che giấu biểu cảm lảng tránh sự thật, nói đại khái cho qua: "Gặp phải vật từ trên cao rơi xuống, ông ấy đẩy tôi ra nên bị đập trúng."

"Đã làm tất cả những phương pháp điều trị có thể nhưng không có tác dụng gì, ông ấy vẫn luôn nằm ở nhà." Nói rồi, Diệp Phục Thu tự bổ sung một câu: "Chờ ông ấy tỉnh lại thì sẽ ổn thôi."

Sự kiên cường che giấu nỗi buồn trong lời nói của cô gái như làn sương mù vừa phất tay đã tan biến, sao Kỳ Tỉnh có thể không nhìn ra.

Anh nhìn Diệp Phục Thu không rời mắt, hiếm khi lựa chọn im lặng rồi đưa mảnh sứ vỡ trong tay cho cô.

Diệp Phục Thu sững sờ, đưa tay ra chạm vào.

Khi cô chạm vào hai mảnh vỡ kia, đối phương khẽ chế nhạo: "Cầm đi, làm vật kỷ niệm."

Anh vừa nói xong, tay Diệp Phục Thu không vững nên ngón tay cô sượt qua bàn tay anh, máu của cô dính vào những đường vân trên da anh.

"Vật kỷ niệm?" Diệp Phục Thu không hiểu, nhận lấy hai mảnh vỡ, "Kỷ niệm cái gì?"

"Không phải lần đầu tiên đến Sùng Kinh sao." Kỳ Tỉnh cúi đầu, dùng đầu ngón tay chà xát vết máu dính trên lòng bàn tay, khẽ nhếch môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!