Chương 22: Trên chiếc hộp trang sức

Vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Diệp Phục Thu cực kỳ sinh động, như một con thỏ đang ra sức giãy giụa tứ chi trong lồng.

Cô sợ anh, nhưng lại bị chọc giận hết lần này đến lần khác mà vứt bỏ lý trí, đối đầu trực diện với anh.

Kỳ Tỉnh lại thích điều này.

Thích sự giãy dụa và vẻ lúng túng bất lực nhưng vẫn có vẻ linh động của cô.

Bị cô nhìn chằm chằm, một lúc sau Kỳ Tỉnh mới kéo cổ áo choàng tắm của mình lên, ung dung xoay người trở về phòng.

Hoàn toàn phớt lờ sự tức giận và hoảng loạn của Diệp Phục Thu.

Diệp Phục Thu càng nóng giận hơn, trực tiếp đuổi theo vào phòng anh.

"Sao không nói lời nào?"

"Chờ đã! Tại sao anh lại đưa người nhà của tôi đi!"

Kỳ Tỉnh đi đến trước cửa sổ kính bao quát 270 độ từ trần đến sàn, anh cầm ly Martini xinh đẹp trong suốt lên, lá bạc hà điểm xuyết trên ly rượu Rum pha, phủ lên một lớp mát lạnh cho hương vị đậm đà.

Anh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, quay đầu lại.

Trong phòng chỉ bật đèn trang trí, dưới tầng bốn mươi sáu là một vùng ánh đèn rực rỡ, toàn bộ khu CBD là đèn hoa rực rỡ vàng son. Ánh sáng vàng óng ả từ các khu phố phía xa lan tỏa vào bên trong cửa sổ kính.

Làm mờ bóng người, lại soi sáng cảm xúc tận sâu trong đáy mắt.

Hai người cách nhau năm bước chân, đối diện nhau giữa hai bờ vực sáng – tối.

Sống mũi cao thẳng của Kỳ Tỉnh chặn ánh đèn đêm bên ngoài cửa sổ, nửa gương mặt còn lại chìm trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn rõ một nửa cảm xúc của anh.

Anh thản nhiên nuốt một ngụm rượu, yết hầu chuyển động phát ra âm thanh.

"Tôi còn tưởng cô sẽ vui mừng."

"Vui gì chứ." Diệp Phục Thu thấy thật nực cười, bước đến gần anh, sắp khóc vì tức giận: "Anh biết mà, lần trước tôi làm vậy là vì bị chủ nhà uy hiếp, nếu tôi không làm theo thì bọn họ sẽ đuổi người nhà của tôi ra đường."

"Bọn họ lấy người nhà của tôi ra để khống chế tôi!"

"Nhà tôi không cần thêm sự trợ giúp, chúng tôi sống ở đó ngần ấy năm đã sớm thích nghi, hơn nữa điều kiện của chúng tôi chỉ có thể sống ở đó."

Diệp Phục Thu đã sớm nhận ra căn nguyên của sự việc này, cô cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn đánh người trước mặt, "Bây giờ anh đưa người nhà tôi đến ở trong nhà anh, anh làm vậy thì có khác gì bọn họ!?"

Cô vẫn bị người ta nắm thóp, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, không thể phản kháng.

Chẳng qua kẻ khống chế cô đã đổi từ người xa lạ kia thành Kỳ Tỉnh mà thôi!

Kẽ hở và điểm yếu đều nằm trong tay anh, cô đã mất đi tất cả lợi thế.

Kỳ Tỉnh nghe thế thì khẽ nhếch môi, dường như đang dùng biểu cảm để tán thành sự nhạy bén của cô.

Anh đặt ly rượu xuống và tiến lên một bước, xóa bỏ hoàn toàn khoảng cách giữa hai người.

Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc.

Ngay sau đó, Kỳ Tỉnh đưa tay ra ôm lấy eo cô, kéo thẳng vào lòng anh.

Diệp Phục Thu sợ tới mức trợn tròn mắt, vội chống hai tay lên ngực anh.

Bàn tay chàng trai đặt trên eo cô, nơi chưa từng có ai chạm vào, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang làm nửa người Diệp Phục Thu tê dại, lòng bàn chân như mềm nhũn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!