Sau khi xuống tàu cao tốc, Diệp Phục Thu vội vàng bắt taxi chạy đến câu lạc bộ tổng hợp mà cô bé kia đã nói trong điện thoại.
Nói là quán net, phòng bida, lại có không ít người nổi tiếng trên mạng đang livestream ở đây, còn có một tòa nhà dùng làm chỗ ở, lộn xộn đến nỗi khó có thể định vị.
Diệp Phục Thu vừa bước vào cửa đã bị mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi, đến mức không mở được mắt.
Trong quán net không có cửa sổ, không thấy ánh sáng ban ngày nên làm người ta chìm đắm chẳng phân biệt được ngày đêm.
Khắp nơi toàn những tiếng gầm rống lúc vui chơi, và tiếng gõ bàn phím cơ dày đặc làm tâm trí người ta rối bời.
Những con chuột mà khách chơi game vung vẩy, cả những ánh lửa đỏ rực kẹp giữa các ngón tay đã làm Diệp Phục hoa mắt, cô khó lòng mà tìm thấy em gái mình.
Diệp Phục Thu không dám gọi to, tiếng "Tiểu Xuân" nhỏ xíu cô thốt ra lập tức bị nhấn chìm giữa tiếng ồn.
Trên trần nhà không ngừng truyền đến tiếng leng keng, âm thanh của loa rung lên, xuyên qua một lớp sàn, đè nén không khí của quán net ở tầng một.
Chỉ e trên lầu còn ồn ào hơn ở đây.
Có không ít đàn ông trong quán net, trong lúc bọn họ vô tình ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Phục Thu với dáng người nổi bật.
Thế là Diệp Phục Thu lại bị cảm giác khó chịu quen thuộc bao trùm, vô số ánh mắt châm chích quen thuộc tập trung lên người cô.
Cô dồn sức ôm ngực, ngăn không để cơn buồn nôn si. nh lý phát tác.
"Tiểu Xuân! Diệp Tri Xuân!"
Giọng cô càng lớn, những ánh mắt nhìn về phía cô lại càng nhiều.
Diệp Phục Thu bắt đầu cảm thấy chóng mặt, muốn chạy trốn.
Ngay lúc này, cô thoáng thấy Diệp Tri Xuân đang ngồi trong góc phòng. Diệp Tri Xuân đang ở cùng một nhóm người thoạt nhìn không giống học sinh. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác nam, nhưng lại mặc thứ quần áo mát mẻ giống đồ bơi ở bên trong.
Giống một số loại quần áo có ẩn ý gì đó.
Diệp Tri Xuân ngậm một que kem trong miệng, vừa nói vừa cười, cứ dựa sát rạt vào tên đàn ông đang chơi game bên cạnh.
Vẻ ngoài chẳng ra gì của em gái đã hoàn toàn chọc giận Diệp Phục Thu, cô xông thẳng đến và ném balo vào tên đàn ông đang ôm vai Diệp Tri Xuân, "Bỏ tay ra!"
Tên đàn ông bị đập đau kêu lên một tiếng.
Mấy kẻ rõ ràng là đi cùng nhau đều đồng loạt ngừng chơi game, bầu không khí thoáng im lặng.
Ngay khi nhìn thấy cô, Diệp Tri Xuân đã hoảng hốt thấy rõ, lắp bắp: "Chị, chị? Sao chị lại ở đây!"
Có tên đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu, huýt sáo, "Tiểu Xuân, đây là chị gái của em à? Đẹp thế."
"Tính khí cũng không phải dạng vừa~"
Diệp Phục Thu chọc vào vai cô ấy, tức giận tới mức nói chuyện cũng run rẩy: "Em có biết em là trẻ vị thành niên không!"
"Em có biết bây giờ trông em như thế nào không!"
"Cút ra đây cho chị!" Nói rồi, cô túm cánh tay Diệp Tri Xuân kéo mạnh cô ấy ra ngoài.
Diệp Tri Xuân đang ở độ tuổi ưa sĩ diện, bị kéo mấy bước thì cô ấy nổi cáu: "Chị! Chị đừng kéo em được không!"
"Có gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng được chứ!"
Hai chị em giằng co nhau ra khỏi quán net.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!