Các sinh viên chơi đùa vui vẻ, lúc này họ đang tranh giành micro và loa để hát những bài mình thích, khi thì Kpop lúc lại nhạc rap.
Lâu Kỳ ngồi ngoài rìa, thấy Diệp Phục Thu đỏ mặt chạy lại, "…… Hửm?"
Cô ấy nhìn về phía xa, thấy bóng dáng chàng lớp trưởng đẹp trai thì khẽ trêu chọc: "Yo, sao đỏ mặt thế kia, lớp trưởng nói gì với cậu thế?"
Diệp Phục Thu vội sờ mặt, rất xấu hổ: "Đỏ lắm à?" Cô chỉ thấy mặt mình nóng ran.
"Ừhm, ban nãy tớ cứ tưởng có quả cà chua đi tới." Lâu Kỳ nghiêm túc.
Diệp Phục Thu hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi vang lên bên tai, còn cả câu nói ph. óng đ. ãng và hoang đường đó……
Sức nóng dường như lan tỏa khắp cơ thể dọc theo cổ cô.
"Không có, tớ chỉ sợ nóng thôi." Cô lấp liếm cho qua chuyện.
Lâu Kỳ ồ lên một tiếng, bĩu môi: "Có ma mới tin."
Nói rồi cô ấy liếc mắt đầy ẩn ý sâu xa về phía lớp trưởng đang đi về, cố tình nói: "Con người của lớp trưởng cũng được đấy chứ."
Chàng trai nghe thấy vậy thì sờ gáy, mỉm cười ngồi sang một bên, anh ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu mãi.
Vậy mà cái người đang là trung tâm của chủ đề trò chuyện lại cứ luôn ngẩn ngơ.
Toàn bộ tâm trí của Diệp Phục Thu đều đang nghĩ về một người khác, căn bản không để ý đến bầu không khí xung quanh.
Cứ như thế, một buổi chiều vốn phải thoải mái tự tại của cô lại bị Kỳ Tỉnh dùng một cuộc điện thoại và đôi ba câu phá hỏng, làm tim cô đập loạn.
…………
Sau đó Diệp Phục Thu nhận ra rằng, những lời người kia nói có lẽ chẳng có lấy nửa phần là thật lòng.
Chẳng qua anh thấy lâu rồi không tiếp xúc hay liên lạc, nên cố tình gọi điện đến để khuấy động tâm trí cô mà thôi.
Nhất định là không muốn thấy cô sống yên ổn.
Càng như vậy, Diệp Phục Thu càng phải tận hưởng từng giây từng phút ở trường. Dù sao cô cũng chỉ có một mình, cũng không đi đâu được, Kỳ Tỉnh muốn làm loạn thế nào thì tùy anh.
Nghĩ theo kiểu "Lành làm gáo, vỡ làm muôi" như thế, cô bớt sợ hãi hơn rất nhiều.
Hai tuần học quân sự trôi qua trong chớp mắt, vào đêm cuối cùng trước khi kết thúc, trại huấn luyện tổ chức đêm tiệc quân sự, toàn thể tân sinh viên tập trung ở khu vực lễ đài để dự tiệc.
Dưới khu đất rộng rãi nơi chân núi, hàng nghìn sinh viên sánh vai nhau tạo thành làn sóng thanh xuân.
Nhóm người trẻ tuổi nhảy múa tưng bừng theo ánh đèn và âm nhạc, không khí sôi nổi chẳng khác gì ở các lễ hội âm nhạc lớn.
Ở đêm tiệc tối sau cùng, lớp trưởng lớp Diệp Phục Thu lại lên sân khấu hát và lập tức trở thành đề tài hot trên tường tân sinh viên.
Chân Lâu Kỳ đi lại không tiện, vì hai người họ đi cùng nhau và đi chậm nên đến muộn, chỉ đành đứng ngoài rìa nhón chân lên xem.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, Diệp Phục Thu luôn có cảm giác anh chàng lớp trưởng kia cứ nhìn về phía họ lúc ở trên sân khấu, rõ ràng vị trí này khuất như vậy.
Cô vốn không nghĩ nhiều về những chuyện thế này, bị bầu không khí lây nhiễm, cô hào phóng vỗ tay cho các bạn học trên sân khấu.
Mà chàng lớp trưởng đẹp trai dường như càng hát hò hăng say hơn, lúc kết thúc màn biểu diễn còn đứng trên sân khấu cong môi tươi cười. Anh đèn chiếu vào anh ta càng thêm lóa mắt, khiến rất nhiều bạn nữ phải hú hét và chụp ảnh.
Diệp Phục Thu đứng trong đám đông, cũng bị ánh đèn rực rỡ nhiều màu chiếu vào, cô nheo mắt lại.
Lúc này pháo hoa trên sân khấu đồng loạt bắn lên, cô giơ điện thoại lên để chụp lại cảnh tượng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!