Không ngờ dì Mai cũng về vào tối qua, ở ngay trong tầm mắt của hai mẹ con, kế hoạch chạy trốn của Diệp Phục Thu đột ngột bị chặn đứng.
Cô chỉ đành trốn trong phòng, nằm đó và dày vò trằn trọc vượt qua một đêm này.
Bị Kỳ Tỉnh bắt quả tang, từng giây từng phút sau đó của Diệp Phục Thu giống như bị trói trên cây cầu treo đang lung lay, bên dưới lớp ván gỗ là vực sâu thăm thẳm. Lại giống như đứng trên thuyền giữa biển khơi, dù đứng vững đến đâu, cũng không tài nào khống chế được con tim đang chao đảo theo con sóng, chẳng có chút cảm giác an toàn.
Làn gió sau cơn mưa mát lạnh, hơi nước ngưng tụ trong không khí thành sương mù, tràn vào phòng, xâm chiếm từng giấc mơ bất an của cô.
Khó khăn lắm cô mới ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc mộng chỉ toàn là đôi mắt cười đầy sát khí của Kỳ Tỉnh, anh cầm chiếc USB dí vào cổ cô, hỏi: "Diệp Phục Thu, cô sợ điều gì?"
"Là thứ đó sao?"
Nhìn ra phía sau anh, người nhà của cô đều đang nằm trong tay anh.
Đồng tử Diệp Phục Thu bỗng chốc mở to, "Kỳ Tỉnh!" Ngay khoảnh khắc cô giật lấy chiếc USB, lao vào anh để phản kháng——cô choàng tỉnh mộng.
Diệp Phục Thu choàng mở mắt, đôi mắt hoa đào tròn xoe trừng to nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cô thở hổn hển dữ dội, như vừa thoát khỏi trận đuối nước.
Tiếng sột soạt khi vén tấm chăn lụa vang lên trong phòng ngủ, Diệp Phục Thu ngồi dậy, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái sau khi ngủ dậy.
Cô ôm trán thở dài.
Trái lại còn bị Kỳ Tỉnh "Đuổi giết" cả một đêm, toàn thân cô mệt mỏi rã rời.
Diệp Phục Thu rời giường, lại tiếp tục thu xếp chiếc vali đang mở trên sàn nhà, chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Thu Thu, cháu dậy chưa?" Là giọng của dì giúp việc.
Diệp Phục Thu nhìn về phía cửa, trả lời: "Ơ, dạ, cháu dậy rồi."
"Dậy rồi thì xuống lầu dùng bữa sáng đi, bà chủ đã về."
"Vâng, cháu thay quần áo rồi xuống ngay ạ." Tim Diệp Phục Thu đập thình thịch bất an.
"Không vội, bà ấy nói có mang quà về cho cháu, cứ nhắc mãi suốt buổi sáng." Giọng dì giúp việc mang theo ý cười, dặn dò xong rồi rời đi với tiếng bước chân.
Nghe những lời này, động tác thu dọn hành lý của Diệp Phục Thu thoáng ngừng lại, cô cúi đầu sững sờ.
Trong khoảnh khắc ấy cô càng thêm căm ghét bản thân, người ta đối xử với cô tốt như vậy, chăm sóc cô đến thế, mà cô lại……
Thiếu chút nữa đã làm ra chuyện gây hại cho cả gia đình này.
Cô cố tình gọi điện về nhà, kết quả cô ruột nói với cô rằng chủ nhà không hề liên lạc với họ, mọi chuyện vẫn ổn.
Diệp Phục Thu hơi yên tâm.
Chắc vì Kỳ Tỉnh đã thật sự cắm USB vào máy tính, có lẽ đến bây giờ đối phương còn tưởng rằng mình đã thành công .
Đầu óc cô hỗn loạn không thôi, Diệp Phục Thu cắn môi, đứng dậy đi thay quần áo.
Mười mấy phút sau, sau khi sửa soạn xong xuôi, cô ra sức vỗ vào mặt để cố gắng giữ bình tĩnh, khi vừa mở cửa——
Diệp Phục Thu thấy Kỳ Tỉnh đang dựa vào cửa thì hít sâu một hơi lạnh.
"Rầm!!"
Cô đóng sầm cửa lại, ngăn cách khuôn mặt đáng sợ kia ở bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!