Chương 15: Ác ma dưới ánh trăng Victoria

Diệp Phục Thu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Cô đã hỏi riêng Ôn Lị về chuyện của Hàn Doanh.

Sự thật là, Hàn Doanh không nói dối.

Quả thật đã có 4 sinh viên được tài trợ, và tất cả đều bị Kỳ Tỉnh đuổi ra khỏi nhà họ Kỳ bằng nhiều lý do "Chính đáng" khác nhau.

Cô ta thật sự là người được nhận tài trợ trước đó để vào ở nhà họ Kỳ. Nhưng vì những chuyện không vui với Kỳ Tỉnh mà chưa đầy một năm cô ta đã phải rời khỏi nhà họ Kỳ, mất đi tư cách được tài trợ.

Vì vậy khi Ôn Lị dẫn cô đến nhà hàng ăn cơm vào ngày đầu tiên khi cô đến vịnh Tiêu Quảng Đông, lúc Hàn Doanh xông ra gào thét với Kỳ Tỉnh, Ôn Lị đã để lộ vẻ mặt khác thường—— là vì nghe giọng nói cô ấy đã nhận ra Hàn Doanh.

"Vậy, rốt cuộc Hàn Doanh đã phạm lỗi gì?"

Mới khiến Kỳ Tỉnh công khai đuổi người ta ra ngoài như vậy, còn muốn đuổi cùng giết tận, nắm thóp bằng chứng gian lận học tập của cô ta, khiến cô ta không còn cả tư cách đến trường.

Ôn Lị nói với cô, tóm lại là những chuyện không thể đưa ra ánh sáng.

Nam nữ trưởng thành sống chung dưới một mái nhà, chỉ cần một bên có ý đồ xấu thì cơ hội ra tay nhiều vô kể.

Mà Hàn Doanh lại không phải là người an phận, sau khi đến vịnh Tiêu Quảng Đông, tâm trí học hành của cô ta đã sớm bay xa.

Diệp Phục Thu dè dặt hỏi: "Vậy…… cô ta đã làm gì?"

Ôn Lị tưởng cô muốn hóng chuyện thì lắc đầu: "Thì ẩn ý bóng gió đủ kiểu, cố tình tạo ra mấy chuyện không đâu, nhưng Kỳ Tỉnh không để tâm."

"Nghe nói cô ta đã đột ngột xông thẳng vào phòng tắm lúc Kỳ Tỉnh đang tắm rửa, chính cô ta cũng không mặc quần áo."

Diệp Phục Thu ngửa người hít một hơi lạnh.

Thảo nào Kỳ Tỉnh cứ như phát điên mà cắn xé…… à không, trả thù cô ta.

Kết thúc hồi ức, cô trở mình và thở dài.

Diệp Phục Thu từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ứa ra vài dòng lệ ướt át bất lực, tự buông bỏ.

Quên đi, có lẽ có những thứ vốn dĩ không thuộc về cô.

Cũng tốt, cô cũng nhớ bố rồi.

Về nhà thôi, trở về bên cạnh bố.

Ba bốn giây trôi qua.

Diệp Phục Thu che mặt, mu bàn tay căng lên trắng bệch.

Cô thực sự muốn ở lại đây.

Dù thế nào cũng muốn ở lại vịnh Tiêu Quảng Đông.

…………

Hôm sau, Diệp Phục Thu ru rú ở nhà làm đề thi cấp bốn trước thời hạn, đến chiều lại nhận được điện thoại của cảnh sát.

Cô hoảng hốt, chỉ trong thời gian ngắn mà đã gặp mấy chú cảnh sát nhiều lần nên nhất thời không biết họ đến vì chuyện gì.

Kết quả, bên kia nói họ đến để hỏi lại về vụ tai nạn xe của Kỳ Tỉnh lần trước.

"Đúng lúc chúng tôi đang làm việc khác gần nhà cô, cô có tiện ra ngoài phối hợp một chút không? Như vậy sẽ không làm phiền cô phải chạy đến đồn cảnh sát lần nữa." Chị gái cảnh sát hỏi cô qua điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!