Đối với Diệp Phục Thu, biến cố gia đình không phải là tai họa bất ngờ, mà là sự chuộc lỗi kéo dài vô tận của cô.
Trong lúc tranh cãi, bố cô đã đẩy cô ra, một mình gánh chịu tất cả tổn thương và hậu quả.
Mọi chuyện đều là lỗi của cô, nếu không phải vì cô thì bố cô đã không nằm đó đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh, tiêu hao sinh mệnh một cách vô nghĩa.
Cô nhớ những cái vu. ốt ve thô ráp nhưng cẩn thận của bố cô, ông ôm cô tâm tình chuyện cuộc đời dưới ánh hoàng hôn nơi thôn xóm.
"Sau này lớn lên thành thiếu nữ phải ăn mặc thật xinh, bố sẽ cố gắng dành dụm tiền, Thu cầm lấy và đi mua những chiếc váy đẹp nhất……"
"Trường đại học lớn, môi trường tốt, con phải học hành chăm chỉ để mai sau ngồi văn phòng, không cần phơi nắng phơi mưa, vất vả cực nhọc giống như bố."
"Chờ Thu thành đạt, đưa bố đến ở nhà lớn."
"Nếu học không được thì thôi, không học thì làm sao, có bố ở đây Thu sẽ không phải chịu khổ."
Cô cười ngây ngô nép vào lòng bố, ngửi mùi dầu máy và bụi bặm trên người ông, chỉ cảm thấy vững chãi như núi cao.
Dường như chỉ cần có ông ở đó, ở đâu cũng không chịu khổ, ở đâu cũng có đường để đi.
Nhưng sau này chỗ dựa của cô đã sụp đổ.
Bố cô bị thương vì bị vật từ trên cao bất ngờ rơi xuống đập trúng, chi phí phẫu thuật, nằm viện, phí kiện tụng và truy cứu trách nhiệm gần như đã kéo một gia đình vốn không giàu có đến bờ vực sụp đổ.
Bố cô nằm trên giường trở thành người thực vật, bác sĩ đều khuyên nên xuất viện điều dưỡng. Nhưng bà nội cô vẫn bán căn nhà tổ tiên và đốt hết tiền vào bệnh viện, vững tin rằng ông sẽ tỉnh lại.
Với Diệp Phục Thu, bần cùng không phải là tính từ, mà là từng hình ảnh sống động và cụ thể.
Là những cuộc gọi đòi nợ liên tục, là bóng lưng mẹ len lén khóc, là em gái nhỏ thì thầm nói thèm ăn thịt vào lúc đêm khuya.
Là cái thùng nước bị nứt nhưng không nỡ vứt đi, là quần áo được vá bằng nhiều loại chỉ màu.
Là ánh mắt thương hại của các thầy cô, là ánh mắt kỳ thị của vài bạn học.
Mẹ bỏ đi, bố cũng không tỉnh lại, gia đình vốn nghèo khó nhưng vẫn có thể chật vật bước tiếp bỗng chốc sụp đổ như con thuyền tàn giữa hoang mạc.
May mắn có cô ruột tốt bụng, đã đưa cả nhà già yếu bệnh tật của họ đi tìm cách.
Làng Hàn Kiều là nơi duy nhất có thể cưu mang họ, tiền thuê nhà thấp, giao thông tạm ổn.
Những ngôi nhà trong làng về cơ bản đều đã được cải tạo vài lần, sửa sang lại thành những căn hộ nhỏ, sau đó cho người trẻ tuổi thuê. Nhà họ thuê là một căn nhà ngói hoàn toàn cũ kỹ, lớp vữa trát tường vừa vàng vừa mục nát, không có máy sưởi và phòng tắm, chỉ vì có thể thuê nguyên căn và giá trẻ.
Nhìn khắp cả làng, không còn căn nhà nào phù hợp hơn nữa.
Diệp Phục Thu hiểu rõ nhất, việc đột ngột mất đi căn nhà này có ý nghĩa gì với gia đình họ.
Giữa tháng Tám là thời điểm nóng nhất trong năm ở Tân Dương, cả làng gần như không còn nhà trống, chủ nhà trả lại tiền thuê thì có ích gì?
Dù có trả thì bà nội già yếu, em gái nhỏ, và người bố nằm liệt giường không có ý thức của cô ít nhất cũng phải trải qua một đêm ăn gió nằm sương.
Bố cô nằm đó, tình trạng sức khỏe hiện tại rất yếu ớt, vốn dĩ không chịu nổi dày vò, sinh mệnh như tờ giấy mỏng manh có thể bay đi bất cứ lúc nào, bà nội và em gái căn bản không xoay xở được.
Giữa trời nắng nóng mà bị chuyển đi…… nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm……
Diệp Phục Thu chợt thấy lạnh toát cả người, cô cầm điện thoại, khốn khổ cầu xin: "Có thể…… có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian, chúng tôi sẽ chuyển đi……"
"Cô còn chưa hiểu sao?"
"Căn nhà đó đã được ông anh kia của tôi mua rồi, ý của anh ta là, nếu cô đồng ý, người nhà cô cứ yên tâm ở đó và sẽ không mất tiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!