Chương 12: Ánh sáng mong manh của huy hiệu hoa diên vĩ

Xe cảnh sát bao vây nhà máy, những kẻ cố ý bắt cóc và gây thương tích cho người khác bị bắt giữ toàn bộ.

Khi Hàn Doanh bị còng tay dẫn ra ngoài, bắt gặp bóng dáng Kỳ Tỉnh kéo Diệp Phục Thu vào lòng, cô ta bèn giãy giụa quay đầu nhìn anh đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ ngầu.

Diệp Phục Thu đi đến cửa, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ánh mắt hung hãn của Tôn Thuận, vẫn còn sự sợ hãi nên cô bị dọa đến rùng mình. Nhưng cô chưa kịp tránh né thì một bàn tay khô ráo ấm áp đột nhiên che phủ tầm nhìn của cô.

Kỳ Tỉnh lấy tay che mắt cô.

Diệp Phục Thu đột nhiên sững sờ.

Tay anh rất lớn, chỉ để che mắt thôi mà đã che gần hết khuôn mặt cô.

Toàn thân Diệp Phục Thu cứng đờ, người như con ngỗng đông lạnh, môi mím chặt thành một đường, hai má nhanh chóng đỏ ửng.

Cô muốn giơ tay lên gạt tay anh ra, bản thân đâu đến nỗi yếu đuối đến mức không nhìn nổi. Nhưng hai tay giơ lên giữa không trung, lại không dám chạm vào anh.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Kỳ Tỉnh vang lên trên đầu, kéo dài mà đầy châm chọc ai đó: "Cô gái nhỏ, đừng nhìn những thứ dơ bẩn."

"Kỳ Tỉnh! Cậu chờ đấy cho ông!" Giọng nói tức giận của Tôn Thuận vang lên.

Tiếng quát mắng của cảnh sát vang lên theo sau: "Chờ cái gì! Anh bảo ai chờ đấy hả! Thành thật chút đi!"

Diệp Phục Thu nghe thấy những lời này, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thản nhiên khiêu khích của Kỳ Tỉnh. Bàn tay che mắt cô được bỏ ra, ánh sáng trở lại trước mắt.

Cô nheo mắt lại, ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt của Kỳ Tỉnh.

Tầm mắt anh dừng lại trên cổ tay và cánh tay đầy vết hằn đỏ đáng sợ của cô. Anh đưa tay ra.

Diệp Phục Thu hơi sững sờ, nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đưa tay ra cho anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh, sự chênh lệch kích thước của hai bàn tay hiện ra rất rõ ràng.

Bàn tay lạnh lẽo của cô đặt lên tay anh, Kỳ Tỉnh nhướng mày, khẽ bật cười.

"Làm gì vậy?" Anh cố ý trêu cô: "Thứ tôi muốn là áo khoác."

Diệp Phục Thu đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay lại nhưng bị anh giữ chặt.

Không thể cử động.

Khoảnh khắc anh nắm chặt tay cô, da thịt hai người cọ sát tạo thành áp lực, cảm giác ngứa ngáy như cát vụn vỡ lan khắp cơ thể họ.

Hô hấp của cô nhất thời đình trệ, ánh mắt trách móc của cô nhìn chằm chằm vào Kỳ Tỉnh.

Anh cúi đầu, nắm tay cô, xoay cổ tay cô sang trái phải để xem xét.

Những vết hằn đỏ trên cổ tay cô làm dày thêm cảm xúc trong đôi mắt Kỳ Tỉnh.

Anh hỏi: "Đau không?"

Diệp Phục Thu cảm nhận được nhịp tim bất thường, đập mạnh đến khó chịu, cô thẳng thắn gật đầu: "Đau."

Kỳ Tỉnh khẽ cười: "Cô cũng không khách khí chút nào nhỉ."

"Đau thì phải nói ra." Cô mím môi: "Nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn."

Kỳ Tỉnh buông tay, giọng nói trầm xuống: "Đi bệnh viện trước."

…………

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!