Trạm khí tượng đã đưa ra cảnh báo màu xanh về đợt không khí lạnh, nhưng mãi đến ngày hôm sau, khi đi làm hai đầu gối bên trong lớp quần áo cảm nhận được cơn đau âm ỉ, Diệp Phục Thu mới thực sự nhận ra——
Tân Dương năm nay đúng là lạnh hơn trước.
Màu xanh lãng mạn đã thuộc về mùa Thu ngắn ngủi, vừa sang Đông thì thành phố Tân Dương nằm ở miền Bắc lập tức bị bao phủ bởi màu trắng xám của sương mù dày đặc.
Bất kỳ màu sắc nào cố gắng lọt vào đều sẽ bị nó nuốt chửng và trở nên ảm đạm hơn, mắc kẹt trong một kết giới vô tận.
Trong không khí lạnh lẽo của thành phố có mùi hơi nước kỳ lạ, bản tin dự báo thời tiết nói rằng mùa Đông năm nay sẽ có tuyết rơi ở Tân Dương, nhưng Diệp Phục Thu vẫn không tin lắm.
Chỉ những người sinh ra và lớn lên ở đây mới biết—— ảo ảnh về độ ẩm hàng năm chỉ là một màn trình diễn hoành tráng của thành phố khô hạn.
Trong đài truyền hình thành phố, ở tổ sản xuất của một kênh truyền hình nào đó.
Ánh nắng ấm áp nhất vào buổi trưa xuyên qua lớp sương mù, chiếu thẳng vào tòa nhà kính cao tầng, lướt qua nơi làm việc thưa thớt bóng người.
Diệp Phục Thu đặc biệt quý trọng thời gian nghỉ trưa một tiếng rưỡi mỗi ngày.
Cô xé miếng dán giữ ấm có tinh chất gừng rồi dán lên đầu gối, quấn mình kín mít, đẩy ghế văn phòng ra phía sau, tựa như một con mèo lười gục lên bàn chợp mắt.
Khi mới vào công ty, cô đã thể hiện tinh thần chiến đấu và sự tập trung cao độ, cuối cùng chỉ đổi lại hàng đóng những sự "Tin tưởng" và "Giao phó" từ cấp trên và đồng nghiệp.
Sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đã trở thành dáng vẻ yếu đuối mỏng manh như bây giờ, là cái kiểu "Người bẩm sinh cơ thể yếu đuối, chỉ cần làm việc quá sức là phải nhập viện".
Công việc chất thành núi, thời hạn xử lý đã ở ngay trước mặt, phần mềm văn phòng đang kêu bíp bíp vang dội.
Cho nên, sự việc đã đến nước này, cô quyết định phải ngủ trưa trước.
Nhưng kết quả mà Diệp Phục Thu không ngờ tới là ngày hôm nay sẽ có chuyện phiền phức làm gián đoạn "Giấc ngủ ngon" của cô.
Lâu Kỳ – bạn học Đại học và là đồng nghiệp của cô chạy tới với mùi lẩu vẫn còn nồng nặc trên người. Cô ấy ghé lên vách ngăn ở bàn làm việc của cô, hào hứng nói: "Chết tiệt, Thu Thu!"
Mí mắt mỏng manh của Diệp Phục Thu khẽ run lên, cô nhắm mắt lại và nói: "Tốt nhất là cậu chuẩn bị cho kỹ rồi hẵng nói."
Lâu Kỳ: "?"
Giữa ban ngày ban mặt còn nói bậy.
Lâu Kỳ đang có đầy những điều muốn nói trong bụng, không biết nên nói điều gì trước nên đành mở miệng: "Vừa rồi cậu có thấy nhóm chúng ta hôm nay lại thông báo nhận thêm việc không? Tớ quyết định rồi, chiều nay tớ sẽ nộp đơn từ chức."
"Không thể làm được nữa rồi, tớ bị đài truyền hình đào tạo 2 năm, đến mặt cũng hỏng luôn rồi!"
Diệp Phục Thu vẫn không mở mắt, cố gắng vừa trò chuyện vừa nghỉ ngơi: "Không cần "Chén sắt*" nữa à?"
(*Chén sắt: công ăn việc làm ổn định.)
Lâu Kỳ là nhân viên chính thức ở đài truyền hình, còn cô chỉ là nhân viên hợp đồng. Thân phận của hai người ở đài truyền hình vốn không giống nhau, nên việc tranh thủ nghỉ trưa sớm để ra ngoài ăn lẩu như Lâu Kỳ, Diệp Phục Thu chắc chắn không dám làm.
"Chén sắt thì sao, chén sắt chứa cơm thiu thì ăn sao được!" Lâu Kỳ trong lòng đầy căm phẫn nhưng lại sợ giọng mình quá lớn nên che miệng lại nói: "Nếu sớm biết vừa bán máu vừa bán mạng, trước đây tớ vào nhà máy lớn làm việc còn hơn."
"Đứng trước sự cạnh tranh của các phương tiện truyền thông tích hợp, đài truyền hình hoàn toàn không còn phổ biến nữa, tiền ít mà việc thì nhiều. Vẫn muốn nâng cao chất lượng chương trình, sáng tạo đổi mới hình thức, nhưng lại không cung cấp đủ thời gian và kinh phí sản xuất. Hôm qua vừa đi thu thập tài liệu, ngày mai đã phải bàn giao video ghi hình!
Cậu nói xem thời gian này phải sống thế nào hả?"
Lâu Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú quá mức của Diệp Phục Thu, người đang nằm sấp ngủ trên bàn trước mặt cô ấy. Cô vốn là chân chạy việc của tổ sản xuất, nhưng vì bề ngoài quá mức nổi trội mà thỉnh thoảng còn bị người của phòng quảng cáo kéo đi theo bàn việc trong những bữa tiệc.
"Vậy thì cậu từ chức rồi trở về nhà máy lớn đi." Diệp Phục Thu nhớ lại rồi cố ý trêu chọc cô ấy: "Hồi thực tập năm cuối Đại học, không phải cậu đã cầm được tiền thưởng thành tích và có được một anh chàng đẹp trai sao? Đó mới là chiến trường của cậu."
Lâu Kỳ bĩu môi, suy nghĩ: "Thôi quên đi, người không có chí hướng như tớ, làm việc đến năm 35 tuổi là đã không thấy có tương lai rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!