Chương 1: Tiếng đàn

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Cô gái đang độ tuổi thanh xuân không có chút gì là chút tô son điểm phấn mà khuôn mặt rất mộc, cô gái bước nhanh với dáng đi tất tưởi vô quán rượu ven sông. Bà Bảy chủ quán bên trong hỏi:

- Ngọc đó hả?

- Dạ, Bảy bán cho con hai xị rượu đế.

Bà Bảy đi ra:

- Bữa nay nhà có giỗ hay việc gì mà mua rượu?

- Con cũng hổng biết, ba con kêu đi mua.

Bà Bảy đoán mò:

- Chắc ba mày có khách chứ gì.

Ngọc khẳng định:

- Mọi lần nhà có khách là ba con nói, lần này không nghe nói gì!

Bà Bảy đong rượu xong:

- Rượu nè, mà má mày bớt ho chưa?

- Dạ, chưa nữa Bảy. Má ho miết à.

- Về kêu má mày lấy trái tắc chưng đường phèn rồi ngậm vô coi có bớt không?

- Má con làm rồi, tại ngày nào cũng lội bưng, bùn nước, mưa nắng nên cứ bị vậy hoài không hết.

Bà Bảy thở dài:

- Nông dân mà, ngồi không khó chịu lắm, tay chân táy máy quen rồi.

Ngọc cầm hai xị rượu đứng lên:

- Thôi, con phải về nha Bảy, bữa nào rảnh con qua.

- Ưà, về đi, đi lâu ba mày la à.

- Dạ!

Vẫn dáng đi ấy, Ngọc vừa đi vừa ngước mắt nhìn lên những cây mù u ở ven đường, dường như những bông mù u lôi kéo đôi mắt cô gái, Ngọc bước lại với tay hái lấy vài nhánh.

Về tới đầu sân, cô con gái thấy ba mình ngồi cùng một người đàn ông lạ trên chiếc chiếu với vài thứ đồ nhậu đã bày ra sẵn là con cá lóc nướng và dĩa rau sống… Anh ta có lẽ hơn Ngọc vài tuổi. Ông Năm lên tiếng hỏi:

- Đi lâu vậy con?

- Dạ, Bà Bảy hỏi chuyện má bị ho, nên con ngồi lại một lát.

Ông năm giới thiệu:

- Đây là anh Thành làm trên lò gốm Đất Thánh, chú Tư Bảo giới thiệu anh Thành tới đây, không phải là học đàn mà là văn nghệ cùng ba cho vui ấy mà.

- Dạ!

Ngọc vô trong nhà đưa mấy bông mù u cho chị Hai Liễu, chị Hai bị thiểu năng cứ cầm mấy bông mù u dơ lên dơ xuống, nhìn chăm chú rồi cười cười. Ngọc đến gần bà Năm hỏi:

- Anh kia đến nhà mình lâu chưa má?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!