Chương 9: (Vô Đề)

"Mạch tượng nặng nề chậm chạp, như có hơi lạnh ứ tắc, khí huyết không thông. Ngươi dùng Ngọc Nhan Hoàn bao lâu thì bắt đầu xuất hiện tình trạng này?"

Từ phu nhân cãi lại: "Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ Ngọc Nhan Hoàn vấn đề. Không thể nào! Rất nhiều quý phụ nhân ở kinh thành đều dùng Ngọc Nhan Hoàn, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng dùng. Nếu Ngọc Nhan Hoàn có vấn đề, vậy chẳng phải Quý Duẫn Phi đã sớm bị chém đầu à? Đấy là phượng thể đấy."

"Ngọc Nhan Hoàn trộn lẫn chu sa và xạ hương."

Diệp Già Lạc lấy thuốc từ trong hòm ra, vừa bôi thuốc vừa nói: "Ngươi đã dùng thuốc này ít nhất hai tháng. Mà hiện tại Ngọc Nhan Hoàn mới thịnh hành trong giới quý phụ nhân ở kinh thành không lâu, không nhiều ngươi dùng."

"Hiện tại ta vẫn chưa thể chữa cho ngươi có thai lại được, nhưng có thể làm mặt ngươi khôi phục bình thường trước."

Dù Từ phu nhân nghe được không có khả năng chữa cho có thai lại, nhưng nàng ta đã có con trai, chỉ cần mặt khôi phục, phu quân cũng sẽ không chê nàng ta không thể gặp người. Nàng ta sẽ có thể trở về.

Vẫn vui.

Nàng ta ngoan ngoãn để mặc Diệp Già Lạc chữa.

Còn thiếu đúng một bước cuối cùng, bên ngoài lại truyền đến giọng hoảng loạn của Tiền chưởng quầy: "Tiểu thư, Từ đại nhân mang theo quan binh tới, nói ngài bị nghi ngờ có liên quan đến việc bắt cóc người dân, muốn bắt ngài đưa lên quan phủ."

Từ phu nhân vừa nghe Từ đại nhân tới, lập tức giận dữ: "Nhất định là đồ hồ ly tinh kia. Nếu ngươi bị mang đi thì mặt ta phải làm sao bây giờ?"

Thuốc mới bôi lên, nàng ta đã cảm nhận được hiệu quả rõ ràng, mát lạnh, không đau cũng không ngứa.

Xem ra vẫn có hy vọng khôi phục mặt.

Dĩ nhiên Diệp Già Lạc cũng lười đối phó.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến giọng của Diệp Lưu Yếm: "Muội chữa đi, ta đi gặp hắn ta."

Tuy rất bình thường lại khiến người ta an tâm.

Từ phu nhân nằm trên giường, trên mặt không đau không ngứa, tâm trạng không còn nóng nảy nữa, không khỏi tâm sự mấy lời thật lòng: "Trước kia, ta ghen ghét ngươi gả cho Trấn Quốc Công, mà ta rõ ràng chỗ nào cũng hơn ngươi, lại chỉ có thể gả cho sĩ tử nhà nghèo. Ta ghen ghét ngươi, chửi bới ngươi, nhưng không ngờ bây giờ ngươi đã bị hưu, còn không so đo hiềm khích trước đây mà cứu ta.

Ta đã rơi vào kết cục này, sau này, ta không bao giờ ghen ghét ngươi nữa."

"Tiền đề là ngươi có thể chữa khỏi mặt cho ta."

Diệp Già Lạc không trả lời nàng ta, chỉ nhìn ra bên ngoài.

Giờ phút này, Ngự Dược Đường bị quan binh vây chặt, Từ đại nhân uy nghiêm nói: "Nhanh giao chủ nhân của các ngươi ra đây. Chứa chấp tội phạm, tội thêm một bậc. Nếu các ngươi không muốn ăn cơm tù thì thức thời giao người ra đây."

Ai ngờ giọng nói uy phong vừa chấm dứt, tiếng của Diệp Lưu Yếm đã truyền đến: "Giao ai ra?"

Từ đại nhân theo tiếng nhìn lại, thấy Diệp Lưu Yếm đi ra, khuôn mặt lạnh lẽo giống như Ngọc Diện Tu La.

Hắn ta sợ tới mức rịn mồ hôi trán: "Diệp... Diệp... Đề đốc, sao ngài lại ở đây?"

Diệp Lưu Yếm liếc xéo hắn ta, lành lạnh nói: "Bổn tọa xem muội muội nhà ta chữa bệnh. Ngươi nói xem, đó là muội muội nhà ta đấy. Từ đại nhân, còn muốn bắt người?"

Từ đại nhân lau mồ hôi trên trán, run giọng nói: "Không dám. Hạ quan không biết hóa ra là nữ nhi của Văn Chính Công ôn chuyện với vợ hạ quan, là hạ quan đường đột."

"Thế còn chưa cút!"

Diệp Lưu Yếm lạnh lùng nói.

Từ đại nhân vội chuồn.....

Diệp Già Lạc để Từ phu nhân ở lại chữa bệnh.

Ai ngờ, Từ phu nhân càng nghĩ càng bất bình, đeo khăn che mặt đi tới phủ Trấn Quốc Công bái phỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!