Ánh mắt Hoàng hậu trầm xuống: "Ngươi không gả chồng, trong lòng vẫn còn mong Trấn Quốc Công hồi tâm chuyển ý à? Phá đi mười ngôi chùa cũng không bằng phá một cọc nhân duyên. Diệp Già Lạc, ngươi có hiểu không?"
Phá đi mười ngôi chùa cũng không bằng phá một cọc nhân duyên.
Rốt cuộc là ai sai? Vì sao cuối cùng lại thành nàng sai rồi?
Diệp Già Lạc ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, trong lòng chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Hiển nhiên Hoàng hậu nghĩ vậy, là bởi vì Quý Duẫn Phi.
Diệp Già Lạc đặt chồng tay lên nhau, quy củ hành lễ rồi mới mở miệng: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, trước nay trong lòng thần nữ không nghĩ vậy. Thần nữ cảm thấy, nữ tử không chỉ có một con đường là gả chồng. Sau khi gả chồng sẽ chỉ có thể vây trong hậu trạch, nhớ nhung suy nghĩ đều vì nhà chồng. Thần nữ đã được nếm trải một lần cuộc sống làm những chuyện hữu hạn như vậy."
"Còn nữa, thần nữ không có người nhà, cho dù bị uất ức, cũng chỉ có thể tự chịu. Nếu không thể tìm một nam tử thật sự tôn trọng, yêu thương ta, thần nữ tình nguyện không gả."
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
Diệp Già Lạc biết lời nàng nói là đại nghịch bất đạo, đặc biệt trước mặt Hoàng hậu.
Ngay khoảnh khắc bốn phía yên tĩnh, cung nhân bên ngoài thông truyền: "Nhược Thiền Công chúa đến!"
Ngay sau đó, giọng hoạt bát của Nhược Thiền Công chúa từ ngoài điện truyền đến: "Mẫu hậu."
Chỉ thấy Tiểu Công chúa vào điện, hành lễ với Hoàng hậu rồi đi tới bên cạnh nàng ta: "Mẫu hậu, vì sao Diệp tỷ tỷ lại quỳ ở đây? Mẫu hậu, Diệp tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng nữ nhi. Người mau cho tỷ ấy đứng lên, được không?"
Hoàng hậu giơ tay: "Đứng lên đi, ban ngồi."
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Diệp Già Lạc đứng dậy, ngồi xuống một bên.
Quý Duẫn Phi mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Diệp tiểu thư nói thật sự đại nghịch bất đạo, vậy mà dám từ chối ngài tứ hôn."
Ai ngờ Hoàng hậu xua xua tay: "Diệp tiểu thư nói có lý. Nữ tử chúng ta vốn đã không dễ."
Hoàng hậu cảm thấy Quý Duẫn Phi hẳn càng có thể hiểu nỗi khổ của nữ tử, gả chồng, là hành động bất đắc dĩ, nhưng nhìn có vẻ không giống như vậy.
Quý Duẫn Phi có chút bất mãn, nhưng ở trên là Hoàng hậu, nàng ta không thể nói gì, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Vốn tưởng rằng lần này có thể làm Diệp Già Lạc gả ra ngoài.
Rất mau, Hoàng hậu cho Diệp Già Lạc rời đi.
Diệp Già Lạc vừa ra khỏi Phượng Tê Cung thì thấy Diệp Lưu Yếm đứng ở cửa, lạnh lùng cao ngạo.
Hai người nhìn nhau, Diệp Lưu Yếm mở miệng trước: "Hoàng hậu có làm khó muội không?"
Diệp Già Lạc bất đắc dĩ tiến lên: "Đa tạ huynh trưởng."
Diệp Lưu Yếm sa sầm mặt: "Ngoài đa tạ ta ra thì không còn gì muốn nói với ta à?"
Diệp Già Lạc sửng sốt, có thể cảm nhận rõ ràng hắn không vui.
"Còn có một chuyện, ta muốn nhờ huynh trưởng hỗ trợ."
Diệp Lưu Yếm liếc xéo nàng: "Ta ba lần bốn lượt giúp muội. Muội có thể cho ta cái gì?"
Lời này là thừa nhận.
Lông mi Diệp Già Lạc run rẩy. Kiếp trước, hắn từng cao ngạo nói trước mặt nàng: "Cầu bổn tọa làm việc, đều phải trả giá cao. Nàng có thể cho ta cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!