Diệp Lưu Yếm lười nhác nhìn nàng: "Đa tạ ta cái gì?"
"Ta biết hôm nay Công chúa đến là nhờ vào huynh trưởng. Nếu không chỉ sợ bữa tiệc của ta sẽ không ai đến, trở thành trò cười trong kinh thành."
"Còn có thánh chỉ hòa li."
Tuy Diệp Già Lạc cảm ơn hắn, song luôn miệng huynh trưởng với tiểu muội, quy tất cả những việc Diệp Lưu Yếm làm thành tình nghĩa huynh muội.
Diệp Lưu Yếm lại sáng mắt, nhìn nàng thật sâu, không cách nào kiềm nén cơn sóng lòng: "Thật ra lời Từ phu nhân mới nói, cũng không coi là bôi nhọ."
"Ta với nàng..."
Diệp Già Lạc như biết hắn muốn gì, trong lòng hoảng hốt, trên mặt lại làm bộ bình tĩnh: "Sao cơ?"
Diệp Lưu Yếm đột nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt trong suốt như lưu li của nàng, nhất thời nói không ra lời.
Hắn đè sự bạo ngược trong lòng xuống, hỏi ngược lại: "Muội lựa chọn tổ chức tiệc vào hôm nay có phải vẫn còn tình cảm với Hoắc Vân Kiêu, không muốn hôn lễ của hắn ta thuận lợi không?"
Diệp Già Lạc chần chờ một lát, nói: "Huynh trưởng hiểu lầm rồi, chỉ là trùng hợp mà thôi."
Diệp Lưu Yếm cúi đầu nhìn nàng. Tuy rằng mi mắt che khuất cảm xúc trong mắt hắn, song khóe miệng hơi cong lên đã tiết lộ tâm trạng hiện tại của hắn.
Nàng đang giải thích với hắn là nàng không có tình cảm với Hoắc Vân Kiêu, chín bỏ làm mười, nàng để ý hắn.
Diệp Già Lạc không biết suy nghĩ của hắn. Nàng không muốn giải thích quá rõ ràng với Diệp Lưu Yếm, miễn cho hắn nghĩ linh tinh. Nhưng nếu không giải thích thì sẽ bị hiểu lầm nàng có gì đó với Hoắc Vân Kiêu, việc đó mới thật sự khó chịu.
Diệp Lưu Yếm để lại một câu: "Có bất kỳ chuyện gì, đều có thể tìm ta."
Sau đó thì rời đi.
Mà bên kia, Quý Duẫn Phi và Hoắc Vân Kiêu nhìn sân trống rỗng, nhạc hỉ còn quanh quẩn ở bên tai, lại càng hiện rõ vẻ thê lương.
Quý Duẫn Phi giận quát: "Dừng hết lại cho ta!"
Gánh hát nghe tiếng dừng lại, tới tìm Quý Duẫn Phi đòi tiền thưởng: "Phu nhân, chúc Quốc Công gia và phu nhân bách niên hảo hợp. Tiền công hôm nay tổng cộng là mười lượng, thanh toán đi."
"Mười lượng! Sao các ngươi không đi ăn cướp luôn?" Quý Duẫn Phi trợn tròn mắt nhìn, nào còn dáng vẻ dịu dàng, quan tâm dân gian khổ cực lúc trước.
"Ngươi mới biểu diễn một lúc, còn chưa diễn xong. Dựa vào cái gì mà bảo ta cho ngươi mười lượng?"
Bầu gánh đổi sắc mặt, trong lòng chửi thầm. Sao vị phu nhân Quốc Công này keo kiệt vậy chứ?
Ngại đây là phủ Quốc Công, ông ta cũng không dám đòi gắt. Mà vì kiếm sống, ông ta vẫn nhỏ giọng cãi một câu: "Lúc trước, phu nhân Quốc Công cũ mời chúng ta hát tuồng chúc thọ cho lão phu nhân, chỉ tiền thưởng đã cho mười lượng bạc."
Quý Duẫn Phi nghe được bọn họ so sánh mình với Diệp Già Lạc, sắc mặt tức khắc sa sầm, vô cùng đáng sợ.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta vẫn nhịn đau cho ông ta mười lượng: "Mười lượng mà thôi, bổn phu nhân không phải không cho được. Các ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau, bổn phu nhân mới là phu nhân Quốc Công, Diệp Già Lạc chỉ là phụ nhân bị bỏ."
"Vâng, vâng, vâng!"
Bầu gánh lập tức dẫn gánh hát rời đi.
Hoắc Vân Kiêu ở bên cạnh nhìn, từ đầu đến cuối không nói gì. Hắn ta có phần không thể tin được, người tính toán chi li, mặt mũi đáng sợ này lại là nữ tử mà mình yêu.
Quý Duẫn Phi chú ý tới ánh mắt khác thường của hắn ta, vội vàng khôi phục như thường, suy yếu dựa sát vào ngực hắn ta: "Ta thừa nhận ta không thích Diệp Già Lạc, nếu không có Diệp Già Lạc, đứa con của chúng ta đã ra đời rồi."
Trong mắt Hoắc Vân Kiêu hiện lên vẻ bi thương. Hắn ta xin lỗi: "Xin lỗi. Là ta khiến cho nàng đến mười lượng bạc cũng không thể tiêu thoải mái. Ta bảo đảm, ta sẽ làm phủ Quốc Công tốt lên, để nàng làm phu nhân vẻ vang nhất toàn kinh thành."
Quý Duẫn Phi ngửa đầu nhìn hắn ta: "Ta và chàng cùng cố gắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!