Chương 5: (Vô Đề)

Trong giây lát, Diệp Già Lạc có phần bội phục sự can đảm của Hoắc Kiều Kiều. Nàng ta dám nói bậy trước mặt Diệp Lưu Yếm.

Ngày thường nàng ta cũng thích nói không lựa lời, không biết nặng nhẹ, Diệp Già Lạc chỉ coi như gió thoảng qua tai.

Diệp Lưu Yếm thấy hôm nay Diệp Già Lạc hòa li, tâm trạng tốt, lười giải thích: "Ý chỉ hòa li là đương kim bệ hạ đồng ý, ngươi đang nghi ngờ bệ hạ à? Còn nói nàng ấy khắc cha. Có ai mà không biết, nghĩa phụ ta chết vì cứu tiên đế."

Dứt lời, cấp dưới của Diệp Lưu Yếm lập tức vả miệng Hoắc Kiều Kiều.

Âm thanh "Bốp bốp" trong trẻo vang lên.

Không ai dám cầu xin.

Sau khi đánh xong, miệng và hai bên má Hoắc Kiều Kiều đều nóng rát, đau đớn.

Diệp Già Lạc xoay người, nhẹ nhàng hành lễ với Diệp Lưu Yếm: "Hôm nay đa tạ huynh trưởng, chuyện tiếp theo, không làm phiền huynh trưởng nữa."

Nàng không muốn biết tâm tư của hắn ra sao, lại vẫn phải nhận ơn của hắn.

Nàng sợ trả không nổi.

Diệp Lưu Yếm cúi đầu nhìn nàng, tức tới bật cười: "Diệp Già Lạc, muội qua cầu rút ván thuần thục đấy."

"Cũng tới lúc bản tọa đi báo cáo với bệ hạ rồi."

Diệp Lưu Yếm chuẩn bị rời đi, song vẫn để lại cho nàng hai người: "Phi Kiếm, Tàn Nhận, các ngươi ở lại đây. Chờ muội ấy rời khỏi phủ Quốc Công thì quay về báo cáo với ta."

Dặn dò xong, hắn mới rời đi.

Diệp Già Lạc không từ chối. Dẫu sao lát nữa nàng cũng có chuyện cần làm, có người của Giám Sát Ti ở đây, cũng tiện hơn.

Nói xong thì nàng về viện thu dọn đồ.

Ngọc Châu tập trung tất cả hạ nhân lại: "Tiểu thư, người đã tới."

Nàng ấy đã sửa lại xưng hô.

Diệp Già Lạc đứng đoan chính ở dưới mái hiên, nhìn hơn hai mươi nha hoàn, bà tử và cả gã sai vặt đứng ở dưới, lấy ra một xấp khế ước bán mình.

"Các ngươi đều là ta mua, hiện giờ ta hòa li với Hoắc Vân Kiêu, phải rời đi. Các ngươi có bằng lòng rời đi với ta không?"

"Nếu bằng lòng thì đi theo ta. Nếu muốn tiếp tục ở lại phủ Quốc Công, ta cũng không ép."

Lập tức có hai nha hoàn tiến lên: "Phu nhân, chúng em bằng lòng."

Còn có bốn gã sai vặt và Khổng ma ma.

Diệp Già Lạc cười nói: "Các ngươi đi theo ta, tất nhiên, ta sẽ không bạc đãi các ngươi."

Hơn mười người còn lại đều chọn ở lại.

Không ai bước lên nữa, Khổng ma ma nhìn về phía một ma ma khác: "Tôn ma ma, phu nhân đối xử với bà không tệ. Là ai trả tiền nợ cờ bạc cho con trai bà chứ?"

Tôn ma ma cười mỉa nói: "Nô tỳ rất cảm ơn phu nhân, nhưng nô tỳ ở lại đúng là vì con trai. Mong phu nhân thứ lỗi."

Diệp Già Lạc nhìn về phía những người lựa chọn ở lại: "Chim khôn chọn cây mà đậu. Các ngươi lựa chọn ở lại, không có gì đáng trách. Sau này ra sao, đành xem tạo hóa của từng người."

Xử lý xong hạ nhân, đồ cũng đã xếp xong, Diệp Già Lạc chỉ vào bốn gã sai vặt: "Các ngươi đi dọn đồ đi."

Bốn gã sai vặt, còn có người của Giám Sát Ti, bắt đầu mênh mông cuồn cuộn dọn của hồi môn ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!