Chương 4: (Vô Đề)

Trong đôi mắt đỏ bừng của Hoắc Vân Kiêu như có ánh nước. Hắn ta kéo Diệp Già Lạc lên muốn đi ra ngoài, còn ra lệnh cho hạ nhân: "Mời tổ mẫu đến chính sảnh."

Hắn ta kéo Diệp Già Lạc đi ra ngoài mà không quan tâm nàng có đồng ý hay không.

"Phu nhân."

Ngọc Châu tiến lên cản, Diệp Già Lạc lại đẩy nàng ấy ra. Khi hai tay chạm vào nhau, nàng đưa cho Ngọc Châu một miếng ngọc.

Diệp Già Lạc bị đưa tới chính sảnh.

Hoắc lão phu nhân và Hoắc Kiều Kiều đều đến.

Bà ta nhìn mặt Hoắc Vân Kiêu xanh mét và Diệp Già Lạc chật vật, nghi hoặc dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Vân Kiêu chắp tay, giọng điệu lạnh băng: "Tổ mẫu, Diệp thị ác độc, ghen tị, tàn hại con nối dõi của thiếp thất. Con muốn hưu thê!"

"Cái này..."

Đáy mắt Hoắc lão phu nhân hiện lên chút u tối.

Còn không đợi bà ta lên tiếng, Quý Duẫn Phi đã nghiêng ngả lảo đảo đi đến, quỳ gối ở giữa sảnh, khóc lóc thảm thiết: "Lão phu nhân, ngài phải làm chủ cho ta..."

Ngay lúc nhìn thấy Quý Duẫn Phi, Diệp Già Lạc sững sờ.

Tầm mắt của nàng dính chặt trên móng tay ngả vàng và tóc bạc lấm tấm trên đầu Quý Duẫn Phi.

- Tình trạng bệnh này, giống hệt nàng lúc sắp chết ở kiếp trước!

Phía trên, vẻ mặt Hoắc lão phu nhân chán ghét: "Ngươi ra đây làm gì?"

Quý Duẫn Phi còn đang khóc lóc kể lể.

Nhưng Diệp Già Lạc lại không nghe, chỉ nhìn về phía Hoắc lão phu nhân – bà ta liếc xéo xuống dưới, ánh mắt nhìn Quý Duẫn Phi giống như nhìn người chết.

Diệp Già Lạc lập tức hiểu ra. Giờ phút này, nàng như rơi vào động băng.

Kiếp trước thân thể nàng khoẻ mạnh, sau khi Hoắc Vân Kiêu trở về bỗng nhiên bị bệnh, cho dù là nàng cũng không tra ra nguyên nhân bệnh.

Có lẽ, không phải sinh bệnh, mà là... trúng độc thì sao?!

Hoắc lão phu nhân ra vẻ vô cùng đau đớn: "Lạc Nhi à, sao con có thể làm ra chuyện này? Đứa bé sinh ra cũng phải gọi con một tiếng mẫu thân mà!"

Diệp Già Lạc khoanh tay, lưng thẳng tắp: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do."

Nhưng ai biết, vừa dứt lời, quản gia đã vội vàng đi vào: "Quốc Công gia, lão phu nhân, đây là hình nộm được tìm thấy dưới gầm giường của phu nhân, rõ ràng là dùng để thực hiện vu cổ. Sinh thần bát tự phía trên đó là của Quý di nương."

Hoắc Vân Kiêu nhìn thấy càng phẫn nộ: "Ngươi còn có lời gì để nói?"

Hoắc Kiều Kiều che miệng, liếc xéo Diệp Già Lạc: "Trời ạ, tẩu tẩu, không ngờ ngươi ác độc như vậy."

Hoắc Vân Kiêu chắp tay, hơi khom lưng: "Tổ mẫu, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực. Xin cho phép con mở từ đường, hưu thê! Phủ Quốc Công này không chứa chấp được chủ mẫu ác độc như nàng ta."

Hoắc lão phu nhân chuyển động Phật châu trong tay: "Diệp thị, nhớ tới ngươi ở Hoắc gia chúng ta nhiều năm, xử lý trên dưới Hoắc gia, cần kiệm, kính cẩn nghe lời, ngươi quỳ xuống nhận sai, ngày sau một lòng vì phủ Quốc Công, để Kiêu Nhi không còn nỗi lo về sau thì sẽ không hưu ngươi."

Đáy lòng Diệp Già Lạc trào lên sự ghê tởm.

Trong giây phút này, nàng đã hiểu rõ, từng bước này đều là Hoắc lão phu nhân tính kế.

Lão phu nhân muốn nàng làm túi tiền của Hoắc gia, không chỉ muốn nàng làm trâu làm ngựa, ngoan ngoãn dâng của hồi môn ra mà còn phải mang ơn đội nghĩa bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!