Chương 3: (Vô Đề)

Diệp Già Lạc thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Tạ chủ long ân!"

Đợi Diệp Già Lạc lui ra ngoài, Diệp Lưu Yếm bước ra từ sau rèm.

Gia Mẫn Đế cười nhìn hắn: "Bây giờ ngươi vui rồi."

Diệp Lưu Yếm không đổi sắc mặt, chỉ chắp tay thưa: "Đa tạ bệ hạ."

Sau khi rời khỏi hoàng cung, vừa về đến phủ Trấn Quốc Công, Diệp Già Lạc nhìn thấy người Hoắc gia vây quanh Quý Duẫn Phi ở tiền viện, tất cả đều mang vẻ mặt vui mừng.

Diệp Già Lạc dừng bước chân.

Chuyện gì khiến bọn họ vui vẻ như vậy?

Mà Diệp Già Lạc cũng nhanh chóng biết được lý do.

Chỉ thấy Hoắc Kiều Kiều vội không chờ nổi đi tới trước mặt nàng, trào phúng nhìn nàng: "Tẩu tẩu, Quý di nương có thai, ngươi sắp làm mẫu thân."

Hoắc Vân Kiêu ôm lấy Quý Duẫn Phi, lạnh lùng nhìn về phía nàng, giọng điệu không cho phép xen vào.

"Phi Nhi có thai, cần một chỗ dưỡng thai thích hợp. Chính phòng của ngươi vừa hay thích hợp, nhường cho nàng ấy ở."

Diệp Già Lạc nhăn mày.

Hoắc lão phu nhân sợ nàng không đồng ý, vội vàng khuyên: "Lạc Nhi, dù sao đây cũng là đứa bé đầu tiên của Vân Kiêu, hẳn phải đối xử tử tế. Chỉ một viện mà thôi, hiện giờ nàng ấy mang thai, cứ vậy đi. Nếu không truyền ra ngoài, người ta sẽ nói con làm chủ mẫu mà chèn ép thiếp thất nặng nề."

Hoắc Kiều Kiều cũng nói: "Ai bảo ngươi không thể sinh."

Diệp Già Lạc cảm thấy buồn cười.

Hoắc Vân Kiêu xuất chinh ngay đêm tân hôn, bọn họ chưa từng viên phòng, sao nàng sinh được?

Nàng dám sinh, bọn họ dám nhận chắc?

Thấy Diệp Già Lạc không nói gì, Quý Duẫn Phi túm ống tay áo Hoắc Vân Kiêu, nhẹ giọng nói: "Thôi, Diệp tỷ tỷ sẽ không đồng ý..."

Còn chưa dứt lời thì nghe Diệp Già Lạc nhàn nhạt nói: "Được, ta nhường."

Mấy người đều kinh ngạc nhìn Diệp Già Lạc, không ngờ nàng lại đồng ý. Cứ tưởng phải tốn nhiều chút miệng lưỡi.

Hoắc Kiều Kiều cười lạnh: "Coi như ngươi thức thời."

Diệp Già Lạc hành lễ với Hoắc lão phu nhân: "Nếu không có việc gì, con xin lui trước."

Nói xong thì lập tức rời đi.

Mười lăm phút sau, Quý Duẫn Phi đã vội không chờ nổi gọi người cầm quần áo của mình đi vào Đông Phong Uyển.

Nhưng lúc nàng ta đến, lại thấy Diệp Già Lạc đang ngồi ở trong viện chỉ huy hạ nhân dọn từng món đồ ra ngoài.

Bình phong gỗ nam tơ vàng, bàn bát tiên như ý, bình gốm màu giá trị ngàn vàng...

Quý Duẫn Phi đổi sắc mặt, bắt bẻ gã sai vặt: "Các ngươi đang làm gì? Muốn dọn đồ của ta đi đâu? Tất cả dừng tay!"

Hạ nhân đều dừng lại, không biết làm thế nào cho phải.

Diệp Già Lạc hờ hững ra lệnh: "Tiếp tục dọn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!