Chương 2: (Vô Đề)

Diệp Già Lạc vừa dứt lời, ánh mắt Hoắc Vân Kiêu nhìn nàng giống như băng châm.

"Phi Nhi lớn lên ở nông thôn, tâm tư đơn thuần, tất nhiên thủ đoạn kém quý nữ nhà cao cửa rộng như ngươi. Ngày sau vào cửa, nếu ngươi nhắm vào nàng ấy, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Trong lòng Diệp Già Lạc chấn động.

Lời này... vậy mà giống hệt kiếp trước hắn nói với nàng.

Diệp Già Lạc chỉ cảm thấy hoang đường, chợt dâng trào một nỗi đau buồn.

Nàng than nhẹ một tiếng: "Xem ra Quốc Công gia đã rễ tình đâm sâu với Quý cô nương."

Hoắc Vân Kiêu không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng nhuốm chút ôn hòa: "Phi Nhi tâm địa thiện lương, lúc trước, khi ta thoi thóp, quần áo tả tơi, nàng ấy cũng nguyện cứu ta, càng thường xuyên tặng thuốc chữa bệnh, đối xử với người bệnh như người thân. Nữ tử được ăn ngon mặc đẹp, nuông chiều từ bé như ngươi kém nàng cả ngàn lần."

Nói xong, Hoắc Vân Kiêu phất tay áo rời đi.

Diệp Già Lạc nhìn bóng dáng Hoắc Vân Kiêu, cười xì một tiếng.

Thông đồng với phu quân người khác, còn kéo ra cảm giác cao quý á?

Lần này hòa li không thành, Diệp Già Lạc bèn tiếp tục nghĩ biện pháp.

Chẳng qua, còn chưa nghĩ ra biện pháp, ngày hôm sau đã có hạ nhân tới bẩm: "Phu nhân, chưởng sự Ngự Dược Đường tới."

Diệp Già Lạc sửng sốt.

Phần lớn quầy thuốc ở Kinh thành đều là của Diệp gia. Diệp gia chỉ còn một mình nàng, nàng xuất giá, những quầy thuốc này đều thành của hồi môn của nàng.

Tiền chưởng sự của Ngự Dược Đường càng là người cũ đi theo mẫu thân của nàng.

Nếu chuyện bình thường, chưởng quầy sẽ không tới tìm nàng.

Tiền chưởng quầy vừa vào đã lập tức quỳ trên mặt đất: "Tiểu thư, Trấn Quốc Công mang theo di nương tới dược đường, chính miệng nói tiểu thư đã đồng ý cho nàng ta cửa hàng thuốc."

Diệp Già Lạc sa sầm mặt, lập tức bảo người chuẩn bị xe.

Khi nàng đến Ngự Dược Đường thì nhìn thấy một hàng dài người bệnh đứng xếp hàng, mà Quý Duẫn Phi đang ngồi khám, Hoắc Vân Kiêu ở bên cạnh.

Bởi vì xem bệnh bốc thuốc không lấy một xu, mỗi người được nàng ta xem bệnh đều mang ơn đội nghĩa với nàng ta.

Diệp Già Lạc đi lên trước, nhìn Quý Duẫn Phi: "Quý tiểu thư, ta không mời ngươi tới Ngự Dược Đường làm đại phu khám bệnh."

Quý Duẫn Phi dùng đôi mắt hạnh lúng túng, tủi thân nhìn Hoắc Vân Kiêu.

Hoắc Vân Kiêu lập tức đứng dậy, lạnh lùng mở miệng: "Từ nay về sau, Ngự Dược Đường và tất cả hiệu thuốc dưới danh nghĩa của ngươi đều để Duẫn Phi quản."

Diệp Già Lạc nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.

Hóa ra Quý Duẫn Phi muốn không chỉ là Ngự Dược Đường, mà thậm chí tất cả hiệu thuốc trên danh nghĩa của nàng cũng muốn hết.

Khuôn mặt Diệp Già Lạc lạnh buốt: "Dựa vào cái gì?"

Hoắc Vân Kiêu nhếch đôi mày kiếm, ra cái vẻ đương nhiên: "Ngươi không biết y thuật, những cửa hàng này để trong tay ngươi cũng vô dụng. Phi Nhi giỏi y thuật, tất nhiên không thể trói buộc nơi hậu trạch. Những hiệu thuốc này vừa hay có không gian cho nàng ấy thi triển."

Diệp Già Lạc nhìn hắn ta, đáy mắt đen tối không rõ.

Một người mất trí nhớ, sẽ mất luôn cả phẩm tính ư?

Hay là, trước giờ nàng chưa bao giờ nhìn rõ hắn ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!