Vậy, Diệp Già Lạc mới biết ngày ấy lão phu nhân Võ Dương Hầu đến cầu hôn cho Diệp Lưu Yếm.
Hắn bị nàng từ chối mới xin thánh chỉ tứ hôn.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Già Lạc hết giận quá nửa.
Lão phu nhân Võ Dương Hầu tiếp tục nói: "Ta vừa là trưởng bối của con vừa là trưởng bối của Lưu Yếm. Tấm lòng của Lưu Yếm với con, ta đều nhìn rõ. Nếu bị uất ức gì thì cứ tới tìm ta. Lão thân làm chủ cho con."
"Cảm ơn phu nhân."
Vốn nên là cảnh hoà thuận vui vẻ, nhưng đột nhiên một âm thanh chói tai từ bên ngoài truyền đến, mang theo nức nở.
"Các vị bá tánh, các ngươi phải làm chủ cho lão thái bà này. Lúc trước, Diệp Già Lạc này vẫn là cháu dâu nhà ta, chúng ta đối xử với nó thế nào? Ta không cần nó sớm tối thưa hầu, không quy củ, nhưng nó bất kính với trưởng bối. Không chỉ có như thế, còn hại chết cháu ta."
"Tôn nhi của ta chinh chiến bên ngoài, vì nước kiến công lập nghiệp. Vậy mà nó thiên lí bất dung, mỗi ngày chạy ra ngoài phủ, thông đồng với nam nhân khác. Bây giờ còn sắp vẻ vang gả cho gian phu, nào có cái lý như vậy?"
"Không chỉ vậy, nó còn làm hại tôn nhi của ta tới giờ còn nằm trên giường, phủi tay đi gả cho người khác. Nữ tử vong ân phụ nghĩa như vậy, ai dính vào người đó xui xẻo."
Diệp Già Lạc lập tức nhận ra đó là giọng Hoắc lão phu nhân.
Hoắc lão phu nhân khóc lóc kể lể và chỉ trích khiến cho người bên ngoài bàn tán xôn xao.
"Sao con gái của Diệp Văn Chính Công lại là ngươi như vậy chứ?"
"Hoắc lão phu nhân nói không sai. Diệp Lưu Yếm và Diệp tiểu thư không thân chẳng quen, có khi năm đó đã mập mờ rồi. Nếu không sao có thể nhanh như vậy đã thành thân đây?"
"Đấy chính là Đề đốc Giám Sát Ti, phê bình Diệp đề đốc, bị Giám Sát Ti biết, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi."
Diệp Già Lạc và lão phu nhân Võ Dương Hầu liếc nhau, hai người đi ra phủ.
Hoắc lão phu nhân nhìn thấy Diệp Già Lạc ra thì lau lau nước mắt.
Ngại Hoắc lão phu nhân là trưởng bối, Diệp Già Lạc không thể vô lễ. Lão phu nhân Võ Dương Hầu mở miệng: "Hoắc lão phu nhân, lão thân kính nể Lão Quốc Công, nhưng hôm nay bà lại ở đây nói năng bậy bạ, làm khó một vãn bối. Quả thực vứt hết thể diện của phủ Trấn Quốc Công."
Hoắc lão phu nhân khóc lóc kể lể: "Lão thân ăn ngay nói thật mà thôi."
Diệp Già Lạc lạnh lùng nhìn bà ta: "Hôm nay bà đến đây quậy một trận là muốn cái gì?"
Hoắc lão phu nhân đúng lý hợp tình: "Lão thân chỉ muốn lấy lại công bằng. Hiện giờ tôn nhi của ta còn nằm ở trên giường bệnh, đại phu nói, nếu muốn tỉnh lại, cần phải dùng dược liệu vô cùng quý giá. Mà bây giờ phủ Trấn Quốc Công của ta nào có tiền bạc mua dược liệu, không có mười vạn lượng, hôm nay ngươi cũng đừng mong cưới hỏi!"
Không đợi Diệp Già Lạc tức giận, lão phu nhân Võ Dương Hầu đã giận không thể át, giơ gậy chống đầu rồng trong tay lên muốn đánh Hoắc lão phu nhân: "Mười vạn lượng! Bà chỉ muốn huỷ hoại thanh danh Lạc Nhi! Lạc Nhi không thể dạy dỗ bà, hôm nay lão thân phải dạy cho bà một trận."
Bên cạnh Hoắc lão phu nhân chỉ có một nha hoàn đi theo, thấy quải trượng sắp đánh xuống, Hoắc lão phu nhân không những không tránh, còn gân cổ lên hô to: "Đánh người rồi."
Diệp Già Lạc ngăn lão phu nhân Võ Dương Hầu lại: "Để con."
Lúc này lão phu nhân Võ Dương Hầu mới buông gậy chống đầu rồng ra, ở một bên thở d ốc.
Diệp Già Lạc nhìn Hoắc lão phu nhân: "Hoắc lão phu nhân, bà bôi nhọ ta thì với bà có chỗ tốt gì?"
"Bà nói ta ngày ngày ra phủ, không an phận. Khi đó toàn bộ dân chúng kinh thành đều biết, ngày ngày ta đi tuần tra cửa hàng, bạc kiếm được bao nhiêu đều trợ cấp hết cho phủ Trấn Quốc Công. Chi phí của phủ Trấn Quốc Công có khoản nào không phải dùng của ta?"
"Ta tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, nhưng phu quân cũ của ta thì sao? Tự hứa hẹn với cô nương khác, đòi bỏ ta cưới nữ tử khác."
"Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, ta cũng không thể nói gì hơn. Mà đứa bé kia, chẳng phải do bà làm hại à? Bà sợ mất đi tước vị phủ Quốc Công vì đứa bé kia."
"Còn độc trên người Quý Duẫn Phi nữa. Nếu không phải trời xui đất khiến, nàng ta ỷ sủng sinh kiêu, cậy vào mang thai cướp chủ viện của ta, người trúng độc đổi thành nàng ta. Nếu ta còn ở đó, ta có thể sống để hòa li hay không cũng khó nói. Đến lúc đó các ngươi sẽ tùy tiện tìm một tội danh, nói ta chết chưa hết tội, để độc chiếm tài sản của ta. Có đúng không?"
Diệp Già Lạc nói với giọng điệu hờ hững, nhẹ nhàng bâng quơ như không phải đang thảo luận đến việc sống chết của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!