Bên kia, Diệp Lưu Yếm cầm theo thánh chỉ ra cung. Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng có thể giết người kia.
Nhưng trên đường đi, cung nhân nhìn thấy hắn đều có thể cảm nhận được hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt.
Diệp Lưu Yếm đi vào cửa cung, thấy Tàn Nhận sớm chờ ngoài cửa cung.
"Chuyện gì?"
Vừa thấy Diệp Lưu Yếm, Tàn Nhận vội vàng đi lên, hai tay dâng đao lên: "Khởi bẩm Đề đốc, là thuộc hạ tác trách. Diệp tiểu thư và Trấn Quốc Công gặp nạn, rơi xuống vực, không biết tung tích."
Tàn Nhận vừa dứt lời, quanh người Diệp Lưu Yếm tỏa ra hơi lạnh buốt.
Diệp Lưu Yếm rút đao ra, muốn chém về phía Tàn Nhận, Tàn Nhận vẫn không nhúc nhích.
Ngày thường, người Giám Sát Ti, chỉ cần phạm sai lầm, chắc chắn rơi đầu.
Mà Tàn Nhận tự biết tầm quan trọng của Diệp Già Lạc với Diệp Lưu Yếm, đã sớm chuẩn bị cho việc bị rơi đầu.
Chẳng qua đau đớn trong tưởng tượng không đến, chỉ có một sợi tóc rơi xuống.
Trong đôi mắt lạnh băng của hắn lóe lên sự kinh ngạc.
Diệp Lưu Yếm ném đao xuống, giọng điệu lành lạnh: "Tạm giữ lại cái đầu của ngươi. Dẫn người đi tìm, nếu không tìm thấy, xách đầu tới gặp."
"Vâng!"
Tàn Nhận nhặt đao lên, lập tức đi tìm người.
Diệp Lưu Yếm nắm chặt thánh chỉ trong tay, sắc mặt lạnh như nước.
Mà bên kia, Diệp Già Lạc tỉnh lại dưới vực sâu, trên người khá đau. Nàng sờ tay áo, châm bạc còn ở trên người.
Nàng ghim vào mấy huyệt vị để giảm đau.
Sau đó nàng thấy Hoắc Vân Kiêu hôn mê ở bên cạnh thì lại gần hắn ta: "Hoắc Vân Kiêu."
Hoắc Vân Kiêu không phản ứng.
Diệp Già Lạc bắt mạch cho hắn ta.
Trước đó, Hoắc Vân Kiêu mất trí nhớ, đầu có cục máu đông, chưa tan. Hôm nay ngã xuống, nếu không thể làm tan cục máu đông trong đầu thì khó mà tỉnh lại.
Diệp Già Lạc không chần chừ, lấy châm bạc ra, châm cứu cho hắn ta.
May mà lúc nào nàng cũng mang châm bạc trên người.
Châm cứu xong, Hoắc Vân Kiêu vẫn còn hôn mê, Diệp Già Lạc cũng không lấy châm ra, mà là tìm kiếm xung quanh, xem nơi này có thảo dược có thể sử dụng không.
Dưới vực sâu là rừng rậm, ngửa đầu không nhìn thấy sắc trời.
Nàng cũng không biết vách núi này cao tới mức nào, nhưng chỉ dựa vào một mình nàng, hơn nữa còn bị trật chân thì không ra được.
Không bao lâu, Hoắc Vân Kiêu dần tỉnh lại.
"Ngươi tỉnh rồi."
Diệp Già Lạc quen chăm sóc người bệnh, thấy Hoắc Vân Kiêu tỉnh thì khập khiễng đi qua.
Hoắc Vân Kiêu nhìn nàng. Ánh mắt hắn ta đờ đẫn, ngay sau đó dần tỉnh táo. Hắn ta mở miệng gọi một tiếng, giọng khàn khàn: "Lạc Nhi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!