Chương 1: (Vô Đề)

Mười năm trước, là năm Gia Mẫn thứ mười ba.

Một phong chiến báo vạn dặm mà đến, mang về tin Trấn Quốc Công Hoắc Vân Kiêu – phu quân của Diệp Già Lạc, chết trận!

Diệp Già Lạc bị cô em chồng Hoắc Kiều Kiều chỉ vào mũi mắng: "Đều do đồ xui xẻo nhà ngươi! Không chỉ khắc chết phụ thân ta, bây giờ còn khắc chết cả huynh trưởng của ta."

"Kiều Kiều!" Hoắc lão phu nhân nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, quát lớn: "Trưởng tẩu như mẹ, con phải kính trọng tẩu tẩu của con."

Ngay sau đó, lão phu nhân dịu dàng nắm tay Diệp Già Lạc, rưng rưng nói: "Lạc Nhi, con là con dâu cả của phủ Trấn Quốc Công! Hiện giờ Vân Kiêu không biết tung tích, phủ Quốc Công này phải dựa vào con rồi."

Diệp Già Lạc hoảng hốt.

Câu nói của lão phu nhân và cảm xúc thô ráp trên tay y hệt như khi đó khiến nàng hoàn hồn.

Vậy mà nàng thật sự quay về mười năm trước!

Hoắc gia không có con trai, Hoắc Vân Kiêu vừa chết, tước vị Trấn Quốc Công sẽ bị Thánh thượng thu hồi.

Kiếp trước, vì giữ được tước vị này, nàng đã trả giá bằng tất cả mọi thứ.

Nhưng trước khi chết nàng mới biết được, Hoắc Vân Kiêu chưa chết, mà mất trí nhớ lưu lạc ở bên ngoài được một y nữ cứu, cũng kết làm phu thê với nàng ta.

Sau đó Hoắc Vân Kiêu khôi phục trí nhớ về phủ, nói với nàng: "Nếu ngươi không tranh không đoạt, ta có thể tha cho ngươi. Nếu ngươi muốn tranh với Phi Nhi thì đừng trách ta cho ngươi một tờ hưu thư!"

Sự im lặng của Diệp Già Lạc làm sắc mặt lão phu nhân lạnh đi trong giây lát: "Sao vậy? Con không muốn?"

Ngay sau đó nước mắt bà ta nhanh chóng tuôn ra: "Lạc Nhi, tổ mẫu biết chắc chắn con có biện pháp."

"Tất cả những gì con làm, ta đều nhớ rõ. Sau khi ta mất, tất cả phủ Quốc Công này đều là của con."

Biện pháp…

Diệp Già Lạc thầm cười nhạo.

Sống lại một đời, nàng đã sớm thấy rõ lão phu nhân và Hoắc Kiều Kiều, một người diễn vai hiền, một người diễn vai ác.

Diệp Già Lạc rút tay ra, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tổ mẫu, chỉ là mất tích thôi. Có lẽ qua mấy ngày sẽ có tin tức của phu quân truyền về thôi."

Hoắc lão phu nhân hơi khựng lại.

Hoắc Kiều Kiều cười lạnh: "Tin ca ca của ta chết trận đã truyền về rồi còn có thể thay đổi được gì chứ? Ta thấy là ngươi không muốn giúp phủ Quốc Công thì có."

Diệp Già Lạc chậm rãi ngước mắt liếc nàng ta một cái: "Kiều Kiều, tất cả còn chưa thể kết luận, sao muội có vẻ rất hy vọng ca ca mình chết nhỉ?"

Một câu, khiến Hoắc Kiều Kiều á khẩu không trả lời được.

Hoắc lão phu nhân còn muốn nói tiếp, Diệp Già Lạc bưng bát thuốc bên cạnh lên đưa cho Hoắc Kiều Kiều: "Kiều Kiều, muội cũng bày tỏ lòng hiếu thảo, cho tổ mẫu uống thuốc đi."

Diệp Già Lạc ra cửa, lập tức phái người đi tìm Hoắc Vân Kiêu.

Hiện giờ Hoắc Vân Kiêu mới mất tích không lâu, chắc giờ phút này đang ở trong nhà của y nữ kia.

Nàng muốn tìm hắn ta về.

Chờ hắn ta về, nàng sẽ hòa li với hắn ta, đường đường chính chính rời khỏi phủ Trấn Quốc Công.

Rời khỏi nơi dơ bẩn khiến nàng mệt nhọc suốt cả kiếp trước này.

Nửa tháng sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!