Ánh sao đêm nay khá thưa thớt, cũng may trăng cực kỳ sáng tựa như một ngọn đèn lớn treo giữa trời cao, làm cảnh vật xung quanh được dát lên một tầng trắng bạc rất lãng mạn.
Huyền Giao chậm chạp gặm cỏ bên cạnh, Liễu Huyền An tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống cùng Lương Thú. Y vốn có bản lĩnh ngồi ngẩn người ngắm trăng cả đêm, chỉ suy nghĩ không nói tiếng nào cũng được, nhưng Kiêu Vương điện hạ thì không được, sắc tâm xuân t. ình nhộn nhạo trong lòng vốn đã cháy như lửa, giờ phút này lại bị nhuộm đẫm ánh trăng và bóng đêm càng bành trướng đến vô biên, đừng nói suy nghĩ, ngay cả ngồi cũng không ngồi yên nổi.
Mà trong thời khắc ngồi không vững này, Liễu Huyền An còn cố tình chủ động cầm tay hắn. Tim Lương Thú như ngừng đập, xúc cảm lành lạnh mềm mại trong mộng chồng lên hiện thực, gần như không kịp suy nghĩ đã lật tay, muốn nắm gọn ngón tay tinh tế trắng trẻo của đối phương vào lòng bàn tay mình.
"……" Liễu Huyền An khó hiểu, "Ta định xem thử mạch cho Vương gia."
Nhu tình mật ý chưa kịp thổ lộ nửa phần đã bị chọc cho xì hơi, Lương Thú buông tay, mặt không biểu cảm: "Không cho thử."
Liễu Huyền An "À" một tiếng, không đòi hỏi nữa, tiếp tục ngắm trăng phần mình, cũng không buồn để ý đến hắn.
Một lát sau, Lương Thú đưa tay qua.
Liễu Huyền An mím môi, đầu ngón tay ấn lên mạch đối phương, thử một lát mới nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều."
Lương Thú hỏi: "Vậy vì sao nửa đêm ngươi còn theo ta ra ngoài đi dạo?"
Liễu Huyền An co tay vào trong áo: "Nếu thuốc an thần không có tác dụng, vậy cứ không ngại làm vài việc mình thích. Nằm trên giường sầu lo ngược lại mới vô ích, điều chỉnh tốt tâm tình, giấc ngủ tự nhiên sẽ đi vào quỹ đạo."
Lương Thú dời mắt hướng về phía núi xa: "Thành thân có thể trị mất ngủ không?"
Liễu Huyền An chém đinh chặt sắt: "Không thể."
"Trong sách viết thế à?"
"Ta tự thấy thế."
Nói đâu xa, ở Bạch Hạc Sơn Trang có một ví dụ sống sờ sờ. Từ ngày cữu cữu y thành thân, bệnh lớn bệnh nhỏ không hết bệnh nào, mỗi ngày còn cãi nhau với cữu mẫu đến đỏ gay mặt mũi, đau từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân, thuốc an thần uống hết mấy vại. Có thể thấy thành thân không trị được bất cứ chứng bệnh gì, ngược lại còn có khả năng khiến bệnh nặng thêm.
Liễu Huyền An nói: "Hơn nữa chuyện tình yêu trước nay chỉ khiến người thêm trằn trọc, nào có bao giờ dỗ người yên giấc."
Lương Thú đè tay sau cổ y: "Nói đạo lý quá nhỉ, ngươi đã "yêu" bao giờ đâu."
Liễu Huyền An bị xoa niết đến thoải mái, vừa nhột vừa thoải mái: "Trong sách toàn viết như thế."
Lương Thú phóng nhẹ tay hơn: "Trong sách viết như thế nào, kể ta nghe một chút."
Liễu Huyền An nhớ lại mấy thiên truyện cổ và thơ ca từng đọc, hầu như không có cái nào mà không trăm mối khổ tâm, yêu hận kéo dài, chưa nói nước mắt đã giàn giụa, nhớ lại chỉ thêm nhíu mày, y không muốn kể tỉ mỉ, liền trả lời qua loa: "Dù sao cũng rất phiền."
Lương Thú hỏi: "Cho nên ngươi không định yêu ai, chuyện thành thân thì qua quýt "với ai cũng được"?"
Liễu Huyền An trả lời, gần như thế.
Lương Thú bất mãn gõ đầu y.
Liễu Huyền An nghiêng người né tránh: "Vương gia thì sao?"
Lương Thú đáp: "Ai cũng được."
"Công chúa Phỉ quốc?"
"Không được."
"Công chúa các nước khác?"
"Cũng không được."
Liễu Huyền An nghĩ, thế này làm sao gọi là "ai cũng được", rõ ràng là rất nhiều yêu cầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!