Chương 25: Đổi sang chỗ khác, tiếp tục nằm

Thường Tiểu Thu mười lăm mười sáu tuổi, gia cảnh giàu có, ngày thường còn được một đám tôi tớ vây quanh xu nịnh, ở ngay cái tuổi nổi loạn này đột nhiên bị Liễu Huyền An ném cho một câu sống cũng được mà chết cũng xong, đương nhiên không thể chịu đựng nổi, vì thế mạnh miệng nói: "Ngươi đừng hòng khích ta!"

"Ta không khích ngươi." Liễu Huyền An kiên nhẫn giảng giải, "Người ta nói sống chết như ngày đêm, họa cũng như phúc, cát cũng giống hung. Nếu ngươi có thể ngộ được điểm này, tự nhiên sẽ hiểu ý ta muốn nói."

Thường Tiểu Thu hoàn toàn không ngộ được, cũng không có ý định ngộ. Trên mặt trận "Không muốn nghe thứ tiếng không giống tiếng người", cậu ta và Lương Thú kiên định đứng cùng một phe. Thánh nhân nghe tiếng sấm vẫn ung dung bình thản, mà Thường Tiểu Thu chỉ muốn trở thành tia sét kia đánh cho thánh nhân câm miệng, không cần tiếp tục lải nhải cái gì mà chi, hồ, giả, dã.

Thường Tiêu Hán lên tiếng: "Trương đại phu nói chân của thiếu chủ nhân nhà ta muốn khỏi hẳn cần ít nhất ba tháng."

"Khang Thái y quán am hiểu nhất là chữa trị thương bệnh về gân cốt, bọn họ sẽ không chẩn sai đâu." Liễu Huyền An nói, "Có điều giai đoạn sau có thể về nhà tiếp tục tĩnh dưỡng, không nhất thiết cứ phải ở đây."

Lúc trước Thường Tiểu Thu bị thương nặng, Thường Tiêu Hán chỉ vội vàng tìm thầy trị bệnh cứu mạng, không kịp thẩm vấn đám tiêu sư cho nên vẫn chưa biết ai là kẻ đứng sau giật dây, vào đến y quán mới vội viết một phong thư gửi cho Thường Vạn Lý kể rõ sự tình. Có điều Liễu Huyền An nghĩ, từ thành Bạch Hạc gửi thư đến Vạn Lý tiêu cục phải đi ngang thành Xích Hà, nhưng đoạn thời gian thành Xích Hà gặp loạn, trạm dịch cũng bị Đỗ Kinh đóng cửa, liền nhắc nhở: "Ông nên viết lại một bức thư khác đi, thư trước tám chín phần là thất lạc rồi, có một trạm dịch xảy ra vấn đề."

"Được, lát nữa ta viết lại." Thường Tiêu Hán nói xong lại thử thăm dò, "Công tử một mình trở về Bạch Hạc Sơn Trang thôi sao, mấy vị nghĩa sĩ còn lại đâu?"

Liễu Huyền An biết thấp thỏm và nghi vấn trong lòng ông ta, dù sao mình cũng đang nhàn rỗi không có gì làm, liền xin một cốc trà xanh, tường thuật lại một lần những chuyện phát sinh đêm đó, cùng với toàn bộ chuyện liên quan đến Vạn Lý tiêu cục. 

Thường Tiêu Hán nghe xong không khỏi kinh ngạc, Thường Tiểu Thu thì nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ nói: "Ta biết ngay độc phụ kia không phải thứ tốt lành gì!" Mắng xong lại nôn nóng, "Bà ta có thể mua người giết ta thì cũng có thể mua người giết cha ta. Thường thúc, thúc gửi phong thư khẩn về nhà trước rồi thu dọn hành lý, đêm nay chúng ta lập tức lên đường trở về tiêu cục!"

Thường Tiêu Hán do dự: "Nhưng chân của thiếu chủ nhân…"

"Lúc này rồi còn quản chân với cẳng cái gì!" Thường Tiểu Thu nói xong liền chống gậy nhảy lò cò vào trong phòng, lại không cẩn thận trượt chân một cái, tức khắc kinh hô, "A!"

Ngày thường động tác Liễu Huyền An luôn thong thả, lúc này lại nhanh nhẹn khác thường, y nhanh chóng đứng lên né người làm Thường Tiểu Thu ngã nhào một cái lên đống củi bếp cỏ khô.

"Khụ khụ!"

Thường Tiêu Hán vội vàng nâng cậu ta dậy.

Thường Tiểu Thu chưa từng gặp người nào thiếu đạo đức như thế, vừa ho khan vừa chỉ vào đối phương mắng: "Ngươi trốn cái gì?"

Liễu Huyền An trả lời, nếu ta không tránh sẽ bị ngươi đâm trúng.

Thường Tiểu Thu suýt nữa bị tức đến hộc máu, đại phu Bạch Hạc Sơn Trang các người, không đúng, toàn bộ đại phu trên đời này không phải đều mang sứ mệnh chữa thương cứu nạn sao? Làm gì có đạo lý người bệnh ngã, đại phu giơ chân né một bên bao giờ!

Liễu Huyền An nhắc nhở: "Nếu ngươi còn lộn xộn, tấm thép cố định đùi sẽ phải gắn lại, xương chân cũng vẹo theo đấy."

Thường Tiểu Thu không nghe khuyên, giơ một chân lên: "Ta muốn mau chóng trở về cứu cha ta!"

"Thường Tổng tiêu đầu không cần ngươi đi cứu." Liễu Huyền An nói, "Lúc này Kiêu Vương điện hạ hẳn đã tới Vạn Lý tiêu cục rồi."

"Ai?" Lúc này Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu cùng đồng thanh.

Tiếng hét vang dội chấn cho Liễu nhị công tử ù cả tai, vì thế y lại nhận ra một chuyện —— Phần đông mọi người, đặc biệt là thanh niên trai tráng hễ nghe thấy bốn chữ "Kiêu Vương điện hạ" dường như đều không hẹn mà cùng cao giọng khiếp sợ xen lẫn kích động, ví dụ như Khâu Đại Hưng ở thành Xích Hà, lại ví dụ như hai vị trước mắt này.

Tạm thời bỏ qua Thường Tiêu Hán, chỉ nói riêng Thường Tiểu Thu, ở trong lòng cậu ta, Lương Thú tuyệt đối có thể bước lên vị trí đầu trên bảng xếp hạng "Các đại anh hùng sùng bái nhất đời", thậm chí còn quan trọng hơn cha ruột. Hồi còn ở Vạn Lý tiêu cục, mỗi khi nhàn rỗi cậu ta lại ra trà lâu nghe một đoạn trường kỳ sa trường, nằm mơ cũng muốn được tận mắt trông thấy Kiêu Vương điện hạ một lần.

Chỉ là tạo hóa trêu ngươi, gặp thì gặp thật, nhưng lại đúng lúc dở sống dở chết, thế thì… chi bằng không gặp.

Thường Tiểu Thu vạn phần ảo não, lại còn mất mặt, lúc này không dư hơi đi giận dỗi Liễu Huyền An nữa, hai mắt trông mong truy vấn: "Vì sao Kiêu Vương điện hạ lại đến nhà ta?"

"Hà Nhiêu không chỉ đơn giản muốn giết ngươi mà còn liên quan đến một vụ án cũ, Kiêu Vương điện hạ đi tra án." Liễu Huyền An nói, "Cho nên trừ phi ngươi thật sự không muốn cái chân này nữa, còn không thì cứ ở lại thêm một tháng đi."

"Đúng vậy, thiếu chủ nhân." Thường Tiêu Hán cũng khuyên, "Nếu Kiêu Vương điện hạ đã đi tiêu cục, chắc chắn Tổng tiêu đầu sẽ biết được bộ mặt thật của Hà Nhiêu, không cần hai chúng ta ra mặt vạch trần, dưỡng thương quan trọng hơn."

Lúc này Thường Tiểu Thu lại tiếc nuối đến cồn cào gan ruột, cụ thể là bao nhiêu, đại khái là nhiều như nước Hoàng Hà đi. Sớm biết như thế cậu ta đã không nhận chuyến tiêu này, hiện tại không chỉ có thể ở cạnh cha, còn có thể gặp mặt Kiêu Vương điện hạ.

Hầy.

Thường Tiêu Hán là người hiểu rõ thiếu chủ nhân nhà mình nhất, thấy cậu ta buồn bực không nói, liền hỏi thay: "Hình như quan hệ của Liễu thần y và Kiêu Vương điện hạ rất tốt?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!