Chương 18: Trình Tố Nguyệt mang vẻ mặt “Ta không hiểu, ta chấn động”

Đào Hoa nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh.

Mẫu thân cô bé đã lập tức chạy lên núi, lúc này đang ngồi bên cạnh giường gạt lệ.

Hoa thẩm thẩm cũng luống cuống chân tay: "Sáng nay vẫn còn ổn, đến chiều hơi sốt nên nhìn uể oải một chút. Ta cho là nó bị cảm nắng nên kêu về phòng đi ngủ, chờ A Ninh đại phu rảnh rỗi lại đi xem một cái, quay qua quay lại đã…"

"Trúng độc." Liễu Huyền An đặt cổ tay Đào Hoa vào lại trong chăn, vạch mí mắt ra nhìn, "Hôm nay cô bé đã ăn gì?"

"Cơm tập thể, mọi người đều ăn giống nhau. Đúng rồi, có cả bánh gạo nữa, hay là bánh có vấn đề?"

Liễu Huyền An lắc đầu: "Có rất nhiều người đều ăn bánh, bao gồm cả ta. Không phải bánh gạo, cũng không phải do cơm tập thể, mọi người nhớ lại thử xem còn gì nữa không?"

"Đúng thật là không có." Những người khác nhao nhao lên, "Điều kiện trên núi không thể như ở nhà, không có đồ ăn vặt linh tinh cho trẻ con, cũng không ai có khả năng tìm được đồ ăn thừa. Hay là Đào Hoa ham chơi, chạy ra ngoài ăn phải quả dại nấm độc gì đó?"

Đúng là có khả năng này.

Chỉ có mẹ Đào Hoa phản bác: "Nha đầu nhà ta không có thói quen ăn đồ bậy bạ bên ngoài, con bé bị ta và cha nó chiều đến kén ăn, hoa quả mua ngoài chợ về còn chê bai không thèm, lại thích sạch sẽ, làm sao có thể cho đồ linh tinh vào miệng được?"

"Nhưng cô bé quả thật đã trúng độc." Liễu Huyền An nói, "Hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng."

"Hả?" Mẹ Đào Hoa nghe mà mềm nhũn cả người, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Hoa thẩm thẩm vội giữ nàng lại, vỗ lưng trấn an mấy câu.

Liễu Huyền An tiếp tục nói: "Muốn giải độc trước hết phải biết đã trúng độc gì, nếu không, chỉ căn cứ vào mạch tượng, ta không thể phán đoán cụ thể nguyên nhân."

"Thế còn chờ gì nữa?" Khâu Đại Hưng tiếp lời, "Mấy người khỏe mạnh có sức lực theo ta cầm đuốc lên núi xem thử có thứ gì trông đẹp, ăn vào được, lấy hết về cho đại phu kiểm tra. Những người còn lại ngày mai cũng chia thành từng nhóm vào núi."

Trước mắt chỉ có thể dùng cách này.

Đám đông tụ tập trong phòng không giúp được gì, còn chen chúc thêm phiền nên lục tục giải tán. Cuối cùng chỉ còn lại Hoa thẩm thẩm ở cùng mẹ Đào Hoa và A Ninh túc trực bên giường chăm sóc.

Liễu Huyền An ra cửa gọi Khâu Đại Hưng lại, kéo hắn đến một chỗ yên ắng dặn dò riêng: "Chỉ có mười ngày, trong vòng mười ngày nếu không thể tỉnh lại, cho dù tương lai có giữ được tính mạng, Đào Hoa cũng gặp nguy cơ phải nằm liệt trên giường cả đời. Ta quả thực không thể đoán ra chất độc nhờ bắt mạch, biểu hiện quá tầm thường, thế gian có ít nhất hơn một ngàn loại độc vật có khả năng tạo ra mạch tượng giống thế này, cho nên chỉ biết trông cậy vào chư vị."

"Nghiêm trọng đến vậy sao?" Khâu Đại Hưng nghe mà lo lắng, "Được, mọi người ở đây đều nhìn Đào Hoa lớn lên từng ngày, ai cũng quan tâm đến con bé. Chúng ta nhất định dốc toàn lực, sẽ xuất phát ngay."

Liễu Huyền An gật đầu, định xoay người trở về đột nhiên lại thoáng trông thấy một bóng người trốn trong góc tối đen như mực. Y giật mình một cái, nhìn kỹ mới nhận ra là Tang Diên Niên.

"Tang đại phu?" Y hỏi, "Vì sao ngươi đứng đó mà không nói gì?"

"Ta thấy Liễu thần y đang nói chuyện với người khác, cho nên mới không dám quấy rầy." Tang Diên Niên đi ra chỗ sáng, "Đào Hoa thế nào rồi?"

"Không tốt lắm." Liễu Huyền An ăn ngay nói thật, "Cô bé trúng độc, tính mạng bị đe dọa. Mọi người suy đoán có lẽ là ăn phải quả dại hoặc nấm độc bên ngoài. Tang đại phu là người địa phương, có biết trong núi Đại Khảm này có loại độc vật nào thường gặp không?"

"Không có." Tang Diên Niên nói, "Ta rất ít tới đây."

Liễu Huyền An vốn cũng không trông cậy có thể khai thác được gì từ đối phương, liền thuận miệng đổi đề tài: "Buổi sáng Tang đại phu nói muốn học giải cổ độc, sao chiều nay lại không tới nữa?"

Tang Diên Niên rũ mắt: "À, ta hơi mệt nên về phòng ngủ một giấc."

Lúc nói lời này, bàn tay đang rũ xuống của hắn ta vô thức hơi nắm chặt. Sau khi Đào Hoa uống chén thuốc hắn sắc mới xảy ra chuyện, toàn thân co giật miệng sùi bọt mép, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Tang Diên Niên bị dọa đến hồn phi phách tán, dùng sức lay nửa ngày không thấy Đào Hoa giãy giụa nữa, liền run rẩy thò tay để trước mũi cô bé xem thử, không còn hơi thở.

Toàn thân hắn ta như bị sét đánh trúng, thất tha thất thểu vừa đi vừa ngã ra đến cửa, cuối cùng dứt khoát ném hết cục diện rối rắm này xuống, bỏ chạy lấy người.

Tang Diên Niên hỏi: "Đào Hoa có thể chống chọi được mấy ngày?"

"Nếu không tìm được nguyên do trúng độc, nhiều lắm mười ngày." Liễu Huyền An nói, "Nếu có thể tìm ra, có lẽ còn cơ hội cứu chữa. Thời gian kéo dài càng lâu, não và nội tạng tổn thương càng nhiều."

Tang Diên Niên gật đầu, không nói gì nữa.

Thuốc là hắn ta phối, đương nhiên biết rõ trong đó có những gì, nhưng chỉ là một ít dược liệu thanh nhiệt tán hỏa đơn giản thường gặp, sao có thể là chất kịch độc? Trong lòng Tang Diên Niên lo sợ, sau khi tách khỏi Liễu Huyền An, hắn ta thừa dịp không ai chú ý lại lần mò vào dược phòng, nương theo ánh đèn mỏng manh xem xét lại một lần nữa, hoàng liên, sài hồ, long đảm, thanh hồng căn, hắc hưởng, tửu đằng… Khoan đã!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!