Chương 16: Liễu Huyền An buông tay: “Ta về nhà vận động cũng được vậy.”

Đúng là Lương Thú không thích màu trắng, bởi vì nó quá mức sạch sẽ, sạch như một vốc tuyết chỉ nên bay lượn trên vòm trời cũng thanh sạch để thế nhân ngẩng đầu nhìn ngắm ngưỡng mộ. Tây Bắc tràn ngập gió cát, chiến trường lại là chỗ đầy máu me cùng cánh tay cẳng chân đứt lìa, nếu mặc áo thuần trắng đi dạo quanh nơi này một chuyến, không biết sẽ bị nhuốm bẩn đến mức nào.

Nhưng không thích thì không thích, hắn chưa ngang ngược đến trình độ mình không thích thì người khác cũng không được mặc màu trắng. Nói muốn đưa vài bộ xiêm y, thuần túy bởi vì Liễu nhị công tử quen mặc loại áo choàng cũ kĩ to rộng chỉ thích hợp đứng trong rừng trúc luận đạo cùng đám lão già râu bạc, không thích hợp hạ phàm làm việc.

"Đêm nay trở về nghỉ ngơi sớm đi." Lương Thú nói, "Ngày mai một đại phu trong thành sẽ lên núi giúp đỡ, tuy hắn không có y thuật gì cao siêu, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn những kẻ không biết y lý. Chuyện gì không quan trọng ngươi cứ sai bảo hắn làm."

Liễu Huyền An đáp ứng, sau khi nhìn đối phương đi khuất mới trở về tiếp tục nghiên cứu thi thể Đỗ Kinh. Y không cảm thấy công việc này vất vả, ngược lại, mỗi lần tìm thấy một loại cổ trùng mới đều có thể đối chiếu với ghi chép sách vở lưu trữ trong đầu mình, cảm thấy rất thú vị.

Mùa hè nóng bức, thi thể xử lý rồi vẫn không lưu giữ được bao lâu, cho nên đêm nay Liễu Huyền An ở lại trong nhà xác nhiều thêm mấy canh giờ, mãi cho đến khi sắc trời hơi tỏ mới đau nhức toàn thân trở lại phòng ngủ, cũng không gọi A Ninh hầu hạ mà tự mình đổ hai chậu nước rửa mặt lau người, lên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ bởi vì mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước nay không tự làm bao giờ, cho nên thao tác của Liễu nhị công tử cực kỳ chậm. Người ta làm mất một khắc, y phải rề rà đến nửa canh giờ, thoạt nhìn như người giấy nhỏ trên màn chiếu kịch kẽo kẹt đi tới đi lui, kéo dài thời gian lên gấp hai lần, quần chúng bên dưới nóng ruột đến mấy, y cũng chỉ chìm đắm trong thế giới riêng tự chơi tự vui.

Sau khi hoàn tất hết mọi việc, Liễu Huyền An sạch sẽ chui vào ổ chăn. Đang chuẩn bị khoan khoái đi gặp Chu Công, đột nhiên y nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, vì thế mở bừng mắt lần nữa, thành kính niệm trong lòng mấy lần, đừng nằm mơ, đừng nằm mơ, đừng nằm mơ.

Sau đó chìm vào giấc ngủ.

Lần này đúng là không mơ thấy gì nữa.

Liễu Huyền An ngủ một giấc rất say không bị Kiêu Vương điện hạ quấy rối, thẳng đến giữa trưa mới rời giường. A Ninh đang ở ngoài cửa phối dược, nghe thấy tiếng động trong phòng liền đẩy cửa đi vào, vừa giúp y rửa mặt vừa nói: "Sáng nay Trình cô nương đưa tới cho chúng ta vài bộ xiêm y, nói thành Xích Hà bị phong tỏa lâu ngày, vật dụng thiếu hụt, tiệm may không có nhiều hàng hóa đẹp, miễn cưỡng chỉ có thể tìm thấy mấy thứ này.

Tuy trông hơi xấu nhưng được cái thuận tiện làm việc."

Trước nay Liễu Huyền An chưa từng mặc y phục ngắn tối màu, nhưng y không kén chọn, lập tức lấy một bộ thay ra. A Ninh buộc dây tạp dề cho y, mỉm cười đánh giá: "Thế này trông càng giống đại công tử lắm!"

Trong phòng không có gương, Liễu Huyền An chỉ có thể soi vào chậu nước xem thử mình có bao nhiêu giống đại ca. Lúc này một nam nhân từ ngoài cửa tiến vào hỏi: "Liễu thần y ở đây sao?"

Liễu Huyền An xoay người, đối phương có lẽ cũng không ngờ người mặc y phục vải thô sơ sài lại mang khuôn mặt thoát tục như vậy, cực kỳ sửng sốt, ngữ khí nói chuyện cũng cung kính thêm ba phần: "Ta tên Tang Diên Niên, đại phu ở thành Xích Hà. Thạch đại nhân sai ta lên núi giúp đỡ thần y coi sóc bá tánh."

"Tang đại phu." Liễu Huyền An chào, "Lát nữa ta sẽ viết hết những chuyện cần lưu ý cho ngươi, còn cụ thể phải làm gì, A Ninh sẽ hướng dẫn."

"Được." Tang Diên Niên lại hỏi, "Bây giờ thần y muốn đi đâu?"

"Tiếp tục qua nhà xác tìm cổ trùng." Bánh đường tối hôm qua còn thừa nửa gói, Liễu Huyền An vừa ăn vừa đi ra ngoài, "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Nếu Tang đại phu thấy hứng thú thì cùng qua xem đi."

Tang Diên Niên đáp ứng một tiếng, vội vàng theo qua. Hắn ta bẩm sinh là kẻ du thủ du thực, y thuật bản thân cao thấp thế nào luôn biết rõ trong lòng, con người lại sĩ diện tham tài, thường xuyên bớt xén dược liệu cho nên hay bị người ta đánh. Lần này bị Thạch Hãn Hải điều động lên núi, còn vì chuyện quan trọng là chữa trị cho người bị trúng cổ, trong lòng hắn ta đương nhiên không vui.

Vốn chỉ muốn lên điểm danh cho có mặt, không ngờ sau khi nhìn thấy Liễu Huyền An, không biết vì sao chân cẳng đột nhiên lưu loát hơn hẳn.

Trước khi bước vào nhà xác, Liễu Huyền An đã nhét miếng bánh đường cuối cùng vào miệng, lại mang bao tay lên. Cổ trùng trong cơ thể Đỗ Kinh chưa được lấy hết, cho nên thi thể trông ngày càng dữ tợn. Y kéo vải trắng muốn nhìn xem hôm nay bên dưới sẽ có bộ dạng mới gì, Tang Diên Niên đứng một bên đã lập tức bị dọa đến kinh hô, chạy ào ra khỏi phòng nôn mửa.

Liễu Huyền An nuốt bánh đường trong miệng xuống, cầm nhíp lên, không rảnh để ý đến hắn ta.

Tang Diên Niên suýt nôn đến mất nước, qua chiều thì phát sốt nằm èo uột một đống trên giường. A Ninh rầu rĩ nói: "Thế này mà bảo là tới hỗ trợ, rõ ràng là tới quấy rối. Để ta đi nói với Trình cô nương mau mau khuân người về cho rảnh nợ."

"Cũng không phiền lắm, ít nhất hắn có thể tự hạ sốt, không cần chúng ta chăm sóc." Liễu Huyền An nói, "Mau đi tìm người nấu nước đi."

Hai ngày này, toàn bộ chậu tắm trên núi đều bị lấy ra hết, Thạch Hãn Hải lại chở lên một đống nữa để pha thuốc tắm. Bệnh nhân ngâm thuốc xong sẽ xếp hàng theo thứ tự đến chỗ Liễu nhị công tử và A Ninh lấy cổ trùng. Chuyện này đòi hỏi kỹ thuật chuẩn xác, trong thời gian ngắn không dạy cho người khác được, bản thân đành chấp nhận vất vả thêm một chút.

Tốn hết thời gian một ngày để châm cứu, Liễu Huyền An nhìn chỗ nào cũng thành bóng chồng. A Ninh dùng khăn tay ngâm nước thuốc đắp lên mắt cho y, lại nói: "Ta đi chuẩn bị vài thứ, công tử đừng ngủ trước đấy."

Liễu Huyền An "ừ" qua loa một cái, sau đó lại không biết đi vào cõi thần tiên từ lúc nào. Khăn đắp trên mắt lành lạnh có mùi băng phiến và bạc hà rất thư giãn. Y duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, miệng ngâm nga bài hát gì không rõ. Còn chưa kịp hội họp với đám tiên nhân, cơn buồn ngủ đã xông lên đại não, các thế giới xoay vòng vòng, tinh thần cũng bị đánh tan.

Đúng vào lúc Liễu nhị công tử đang chú tâm thả lỏng chuẩn bị cho một hồi đại mộng giữa đất trời hỗn độn, hương bạc hà lại bị hòa với một mùi hương khác, lạ lẫm mà thơm ngào ngạt.

Đây là mùi đàn hương trên người Lương Thú, mí mắt Liễu Huyền An hơi giật giật, một bên muốn nói cho đối phương rằng hôm nay ba ngàn thế giới đóng cửa hết rồi, ngày khác hãy tới làm khách. Nhưng mặt khác y lại nghĩ, dù sao chỉ là một giấc mộng, chỉ cần mình tỉnh lại thì không cần lo lắng giải thích gì nữa.

Dựa theo trình độ lười biếng của Liễu Huyền An, rõ ràng vế sau càng thuận tiện hơn. Vì thế y muốn mở mắt ra, cố gắng tỉnh dậy trước khi Lương Thú kịp xuất hiện, chiếc khăn kia lại đột nhiên nặng tựa ngàn cân, ép cho y không thể động đậy.

Giọng Lương Thú từ phía sau truyền đến: "Ngươi đang làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!