Chương 10: Thánh nhân ôm thần cầu tĩnh, Liễu nhị công tử kéo Vương gia để đứng yên

Gió núi đêm hè vẫn vô cùng lạnh, sương giăng thành đoàn.

Ngón tay Liễu Huyền An chỉ giữ yên ngựa được một lúc đã bị gió thổi đến đau khớp, quả thực cứ như có người dùng kim băng đâm chọc, vì thế quyết đoán thu cả hai tay về xoa xoa vào nhau cho lưu thông máu.

Giờ phút này Huyền Giao vẫn chạy như bay, y buông tay ra, thân thể đương nhiên mất cân bằng. Lương Thú thấy người lảo đảo sắp ngã, bất đắc dĩ phải duỗi tay ra kéo lại. Xương ngón tay Liễu Huyền An đã cứng đờ, nhất quyết không phơi gió nữa, vì thế lặng lẽ dựa người ra sau giao toàn bộ trọng tâm cho Kiêu Vương điện hạ, mình thì tay trái ôm tay phải, co đầu rụt cổ rất giống một con khỉ vàng lười biếng.

Lương Thú không vui: "Ngồi thẳng lên."

Liễu Huyền An giả điếc, nhanh chóng tự trục xuất mình vào ảo cảnh hư vô, làm ngơ không nghe không nghĩ, thuận tiện còn nhắm mắt lại. Dù sao trong đầu y cũng có muôn vàn thế giới xuất sắc, tùy tiện ngồi xổm vào một góc là đủ để người ngoài hô to gọi nhỏ cũng gọi không ra.

Đương nhiên, Lương Thú sẽ không hô hào gọi công tử rời giường như A Ninh. Trên thực tế, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời có người cả gan không sợ chết dám dựa vào lòng Kiêu Vương điện hạ, hơn nữa còn đuổi không đi. Lời đồn đãi huyết tinh giết người như ngóe bên ngoài dường như hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến y —— Hay nên nói y không hổ danh thiên hạ đệ nhất lười, thà chết cũng không muốn chịu khổ cưỡi ngựa?

Lương Thú lặng lẽ buông lỏng lực dưới tay.

Quả nhiên Liễu Huyền An lại lảo đảo sang một bên, tay buông thõng, nhắm hai mắt, nửa thân trên bất động cứ như sắp phi thăng thành tiên.

Nháy mắt y sắp ngã chạm đất, Lương Thú lại dùng một tay kéo y về trước người mình.

"Giá!"

Huyền Giao suốt đường đạp gió, cuối cùng dừng tại một ngã rẽ trên sườn núi. Cách đó không xa, tường thành Xích Hà đã ẩn hiện mơ hồ giữa màn sương trắng.

Lương Thú xoay người xuống ngựa, Liễu Huyền An cũng "đúng lúc" tỉnh dậy, theo hắn nhảy xuống đất. Y rút trong túi ra hai tấm khăn vải ngâm thuốc để che lại miệng mũi. Lương Thú nhận một cái, thấy đối phương cứ mãi nhìn mình, liền hỏi: "Có việc gì?"

Liễu nhị công tử mím môi lắc đầu.

Nhưng đôi khi lắc đầu không nhất định là không có việc thật, mà là không muốn nói. Lương Thú không hiểu chỉ cưỡi ngựa có một trận, vì sao y lại sinh ra ánh mắt cao nhân nhìn thấu hồng trần như thế, liền nhíu mày hỏi lại: "Rốt cuộc ngươi đang cười chuyện gì?"

"Không có gì." Liễu Huyền An thong thả sửa lại khăn vải, buộc chắc sau đầu, "Chẳng qua lúc nãy rốt cuộc đã nghe được nhịp tim Vương gia, rất ổn định, vết thương cũ kia không nghiêm trọng lắm, sau này Cao phó tướng và Trình cô nương không cần quá lo lắng rồi."

Lương Thú: "……"

Hắn quên mất.

Cho nên suốt dọc đường, người này luôn dựa thẳng tắp vào ngực mình, hai mắt nửa khép như lão tăng nhập định, thoạt nhìn vô thế vô cầu, kỳ thật là lén lút nghe tim đập?

Thật quá buồn cười!

Liễu Huyền An ngẩng đầu: "Vương… Ứm!"

Y chưa kịp phòng bị đã bay lên không trung xoay một vòng, miệng cũng bị bịt chặt không nói được tiếng nào. Quay cuồng một trận, cả người đã nửa áp lên một tảng đá lớn.

Lương Thú áp chặt y, đè giọng ra lệnh: "Nấp kỹ vào, có người."

Có người? Trái tim Liễu Huyền An nhảy lên bình bịch, y lấy lại bình tĩnh một chút, nhắm mắt tập trung nghe, đúng là có tiếng bước chân càng ngày càng tiến đến gần.

"Bịch, bịch."

Sau một lát lại nghe tiếng xào xạc, một người đàn ông từ trong rừng chui ra, dáng vóc cường tráng, ăn mặc như thợ săn, trên lưng đeo trường đao và cung tiễn, tay trái cầm kẹp bẫy thú, tay phải xách ba con gà rừng, bên hông buộc một bao vải còn nhỏ máu, thu hoạch có vẻ phong phú.

Người kia không nhìn ngó xung quanh, chỉ lo bước vội vàng về hướng chân núi như rất sốt ruột, chẳng bao lâu sau đã biến mất vào màn đêm.

Liễu Huyền An suy đoán: "Có lẽ là bá tánh trong thành, vì không đủ cơm ăn nên mới mạo hiểm vào núi săn bắn?"

Lương Thú nói: "Đuổi theo hắn."

Liễu Huyền An gật đầu, đứng lên chạy chậm mấy bước, vạt áo bị gió thổi bay loạn suýt nữa còn mắc vào nhánh cây ven đường.

Lương Thú lười nhiều lời, một tay ôm eo y vác người lên vai, thả người lao xuống triền núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!