Bốn phía từng đám người chạy tới để dập lửa.
Trong đám người chạy tới có một bóng dáng hơi quen mắt, hắn chính là Trịnh Tô.
Lúc này, hắn ngã khuỵu xuống, trên mặt đầy nước mắt.
Diệp Hầu vừa tới liền muốn lao vào trong đám cháy, nhưng bị cung nhân cùng hộ vệ giữ lại.
Hắn đá hết người này đến người kia ra, nhưng lại bị những kẻ khác lao vào giữ chặt.
Tất cả cung nhân đang được điều tới, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa.
Các triều thần ở bên cạnh đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lên:
"Cầu xin bệ hạ bảo trọng long thể."
"Cầu xin bệ hạ bảo trọng long thể."
"Cầu xin bệ hạ bảo trọng long thể."
Diệp Hầu đã không còn nghe được điều gì, tai hắn ù đi, hắn gào thét điên cuồng.
Hai mắt đã đỏ lên chứa đầy sự sợ hãi cùng tuyệt vọng, cả người không thể kiểm soát mà run rẩy.
Cuối cùng, hắn vùng vẫy rồi nôn ra một ngụm m.á. u lớn.
Xung quanh đã loạn thành một đoàn.
Diệp Hầu đau đớn nhìn mọi chuyện diễn ra. Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực dần dần nguội tàn.
Trong tâm hắn như bị xé toạc ra từng mảnh nhỏ, rướm máu.
Hốc mắt hắn bỗng chảy ra hai dòng huyết lệ.
Còn gì đau khổ hơn việc tưởng chừng như hạnh phúc đang gần kề, nhưng đột nhiên chỉ trong thoáng chốc tất cả lại bị một ngọn lửa l.i.ế. m sạch rồi tan biến, những thứ còn sót lại chỉ còn là kí ức.
Diệp Hầu đã gần như phát điên sau cái c.h.ế. t của Mộc Miên.
Không một câu từ biệt, chẳng một lời tiên tri, nàng tự tay thiêu rụi toàn bộ tất cả, nơi nàng từng sống suốt mười mấy năm, nàng giường như muốn xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của nàng trên cõi đời này.
Nghĩ đến điều ấy, Diệp Hầu không ngừng dằn vặt.
Mới buổi sáng, hắn còn cùng nàng kề má tựa vai, vậy mà chỉ sau một đêm, cảnh còn người mất.
Mộc Miên đã ở bên cạnh hắn lâu đến nỗi, hắn đã quên đi mối thù hận giữa hai người.
Ba ngày liên tục, Diệp Hầu chẳng thể lên triều. Một kẻ chăm chỉ làm vua như hắn lại có lúc bỏ bê triều chính.
Bên trong Ngự thư phòng.
Diệp Hầu ngồi trước án thư, trên người hắn vẫn là bộ long bào ngày ấy. Trên tay hắn nắm chặt một chiếc khăn tay thêu hoa đào, nét thêu vụng về nhưng lại được hắn giữ bên người suốt bao năm, giữ như trân bảo.
Lúc sau, bên ngoài có một ám vệ đi vào, bày ra trước mắt hắn một bức mật thư. Hắn xem xong, mắt không chút gợn sóng, chỉ nói một câu khiến cả không gian rét lạnh.
"Cả nhà Trịnh gia, bán nước cầu vinh, không đáng sống, toàn bộ g.i.ế. c chết."
"Riêng Trịnh Tô, ngũ mã phanh thây."
Nói xong, cả hắn như bị rút cạn sức lực. Cả người đổ rầm ra phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!