Chương 2: (Vô Đề)

Chỉ mới mấy ngày trước, nàng vẫn là công chúa cao cao tại thượng, hôm nay lại đi đến bước đường này.

Mộc Miên cay đắng nắm chặt tay, thế nhưng nàng biết nếu bây giờ không chạy thì sự hi sinh của Thúy Châu sẽ thành vô nghĩa.

Nghĩ đến đây, nàng tỉnh táo lại đôi chút, cố nén lại đau xót mà dùng hết sức bình sinh chật vật chạy về hướng ngược lại với Thúy Châu.

Mộc Miên không nhớ được bản thân đã chạy bao lâu, thân thể nàng kiệt quệ đến rã rời, chân đau như bị kim đâm, nhưng tiếng vó ngựa đuổi g.i.ế. c đằng sau đã không còn nghe thấy nữa. 

Đi thêm một đoạn, rốt cuộc nàng đã ra khỏi khu rừng, thấy được đường lớn.

Cảm giác đói và mệt mỏi quá mức khiến hai chân nàng bủn rủn, tai ù đi, mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện ảo giác. 

Nhìn xung quanh, đi lại trên đường đều là những nạn dân. Ai nấy nhìn nhau đều mang vẻ cảnh giác.

Mộc Miên một thân rách rưới, nên cũng không khiến người chú ý.

Đột nhiên, phía trước có một đám quân lính đang hộ tống một nam tử cưỡi ngựa phóng tới. 

Mộc Miên nghe thấy tiếng ai đó quát.

"Tất cả dẹp đường, Diệp tướng quân đến..."

Nàng sợ hãi lén lút trốn vào trong đám người.

Thế nhưng, người tới giống như đến để tìm nàng.

Đôi mắt nam tử trên lưng ngựa chính xác khóa chặt Mộc Miên trong đám đông, nạn dân xung quanh sợ hãi tản ra, dè dặt rẽ một con đường thẳng tới chỗ nàng.

Hắn xuống ngựa, sải từng bước dài đi tới.

Mí mắt Mộc Miên đã nặng trịch, nàng cố gắng cũng không thể nhìn rõ được người đang tiến đến.

Cả người nàng lảo đảo, ngay lúc nàng thật sự sắp ngã khuỵu xuống, thì bóng dáng kia vừa kịp tiến đến, đỡ lấy nàng.

Sức cùng lực kiệt, Mộc Miên ngã xuống rơi vào một khuôn n.g.ự. c rộng lớn.

Khôi giáp lạnh lẽo áp vào người khiến Mộc Miên trong vô thức rùng mình.

Kẻ tới là một nam tử tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi tư, dáng người hắn cao lớn anh tuấn, khuôn mặt đẹp đẽ tựa tạc, mày kiếm hiên ngang, khí khái anh hùng. 

Ánh mắt hắn sắc bén, người đầy sát khí của kẻ thường xuyên l.i.ế. m m.á. u trên chiến trường, tỏa ra khí thế khiến người sợ hãi. 

Hắn chính là Hiền Vương, vương gia khác họ của tiền triều

- Diệp Hầu.

Hắn cũng chính là kẻ đứng đầu phản quân, lật đổ triều đại của nhà họ Tống.

Hiển nhiên, hắn không phải là người mà Mộc Miên muốn nhìn thấy lúc này.

Diệp Hầu không quan tâm kẻ khác, cũng không để ý Mộc Miên có nguyện ý hay không, hắn trực tiếp bế nàng lên ngựa rồi mang theo quân lính rời đi.

Đoàn người vừa đi khỏi, một nam tử dáng vẻ thư sinh gầy yếu cách đó không xa cũng vừa thúc ngựa chạy tới.

Khuôn mặt kẻ này vẫn giữ nét bình thản, chỉ là bàn tay giấu dưới tay áo rộng đã nắm chặt thành quyền.

Hắn nhìn về phía Diệp Hầu đang ôm Mộc Miên rời đi, đáy mắt tối lại, thì thào nói ra một câu giống như cố kìm nén sự bất lực.

"Miên Miên, thật xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!