Chương 9: (Vô Đề)

Ta lắc đầu:

"Thôi, đi dạo một chút là được."

Nhưng cuối cùng, ta vẫn cùng hắn thả đèn.

Ta không biết hắn viết điều ước gì, còn ta thì tùy tiện viết một câu:

"Cầu chúc Tống đại nhân bình an mạnh khỏe, vạn sự như ý."

Nịnh bợ cũng phải chu đáo.

Viết gì vậy? Hắn hỏi.

Ta vội vã thả đèn xuống nước, đẩy ra xa.

Hồng Trần Vô Định

Hắn bật cười, lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng ta nghe không rõ.

Sáng hôm sau, ta dậy sớm, mượn bếp của quán trọ, nấu một bát cháo thuốc bổ cho hắn.

Không phải vì ta hiền lành chu đáo gì, mà vì hiếm khi được đi cùng hắn, phải tranh thủ lấy lòng.

Ta bê bát cháo đến trước cửa phòng hắn, cất giọng gọi:

Đại nhân, dậy chưa?

Hắn lên tiếng, ta đẩy cửa vào, đặt cháo lên bàn.

Ánh mắt ta vô tình quét qua, phát hiện trên bàn có một chiếc đèn hoa đăng.

Ta ngạc nhiên: Cái đèn này...

Không đợi ta hỏi, hắn đã lạnh nhạt đặt nó vào hành lý, rồi nói:

"Hôm nay ngươi phải tự đi một mình, ta có việc phải gấp rút hồi kinh."

Ta không dám hỏi thêm, chỉ nói:

"Ồ, vậy đại nhân bảo trọng."

Chỉ là… chiếc đèn ấy, sao trông quen mắt đến vậy?

Trở về kinh thành, thời tiết dần ấm lên, một thời gian sau, Thái tiểu thư sinh con.

Ngày đầy tháng của đứa trẻ, Tiêu phủ mở tiệc lớn, Thái tiểu thư còn sai người mang thiệp mời đến cho ta.

Ta giả vờ không nhìn thấy, ta không tự rước nhục đến đó.

Nghe nói khách khứa đến Tiêu phủ đông như chợ, náo nhiệt vô cùng.

Ta bất giác nhớ lại…

Nửa năm sau khi cha mẹ ta qua đời, nhà cửa và tửu trang đều rối tung, ta và Tiêu Nhung không có tiền, cũng không có ai giúp đỡ.

Đói đến mức phải đi trộm đồ cúng ở nghĩa địa.

Chúng ta bị người ta đuổi đánh, Tiêu Nhung ôm ta vào lòng, mặc cho những cú đá rơi xuống lưng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!