Chương 6: (Vô Đề)

Hắn chậm rãi thưởng thức từng món, ta đứng bên cạnh cầm bình rượu, chờ rót cho hắn.

Nhưng đến khi ăn sạch sành sanh tất cả, hắn vẫn chưa uống dù chỉ một giọt rượu.

Đặt đũa xuống, hắn liếc nhìn bình rượu trong tay ta, chậm rãi nói:

"Đa tạ Triệu Đông gia. Nhưng hôm nay ta còn nhiệm vụ, không tiện uống rượu."

Ta lập tức cười, nói không sao cả.

Hắn nhìn bàn thức ăn, chợt nói:

"Món nhắm thì cứ đơn giản thôi, không cần bày vẽ thế này."

Ta vẫn cười, nịnh nọt đáp:

"Ta sợ đại nhân ăn không quen, nên mới tốn chút công sức. Không phiền hà gì cả."

Hắn tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn ta, giọng điệu có chút hứng thú:

"Nếu ngày nào cũng mang thức ăn đến cho ta, ngươi định cả ngày chỉ ở trong bếp sao?"

Ta nghẹn lời.

Tất nhiên là không thể.

Hắn nhìn biểu cảm của ta, dường như bị chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên, đứng dậy nói:

"Ta đang định ra ngoài, tiện thể đưa ngươi về."

Ta vội vàng dọn dẹp, nhanh chóng đi theo hắn.

Hắn đi không nhanh, ta lặng lẽ theo sau, còn những Vũ Lâm Vệ của Tây Uyển thì theo ở khoảng cách xa xa.

Đội hình này quá mức thu hút.

Trên đường, hầu như ai cũng ngoái đầu nhìn ta đầy hiếu kỳ.

Đột nhiên ta hiểu ra…

Tống Bách Xuyên cố ý đưa ta về.

Chỉ cần đi hết con đường này, cả kinh thành đều sẽ biết ta và hắn có quan hệ không tệ.

Sau này, ai dám đến gây sự với ta?

Nghĩ đến đây, tâm trạng ta phấn chấn hẳn lên.

Nhưng vừa nhấc chân, Tống Bách Xuyên đột nhiên quay đầu nhìn ta.

Ta khựng lại, lập tức thu lại vẻ hớn hở, ngoan ngoãn đi theo.

9

Hồng Trần Vô Định

Hôm sau, ta lại mang đồ ăn đến cho hắn, lần này là những món sở trường của ta.

Hắn nói thích ăn cay, ta liền bỏ thêm chút ớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!