Chương 4: (Vô Đề)

Từ đầu đến giờ, hắn luôn nói có độc, nhưng chưa từng nói rõ rốt cuộc là loại độc gì.

Tả tán.

Đỗ Ưng quay sang Tống Bách Xuyên giải thích:

"Bảy người uống rượu đều tiêu chảy dữ dội."

Ta lập tức lên tiếng:

"Uống rượu thì phải ăn kèm thức ăn, đại nhân dựa vào đâu mà khẳng định rượu có vấn đề?"

Đỗ Ưng lạnh lùng đáp:

"Thức ăn không có vấn đề."

Tống Bách Xuyên liền ra lệnh kiểm tra toàn bộ bảy món ăn.

Cuối cùng, không phát hiện được vấn đề gì trong thức ăn.

Ngược lại, chất độc lại được tìm thấy trong ấm trà.

"Không phải thì thôi, cút đi!"

Đỗ Ưng hất cằm, đuổi chúng ta ra ngoài.

Ta đứng yên ở cửa, nhìn thẳng vào Tống Bách Xuyên, chậm rãi nói:

"Nghe nói ở Tây Uyển, mọi chuyện luôn được xử lý công bằng, chưa từng g.i.ế. c oan một ai. Vậy xin đại nhân làm chủ cho hai người hầu của ta!"

Tống Bách Xuyên quan sát ta, khẽ nhướn mày.

Ngay khi ta chuẩn bị nghe hắn ra lệnh đuổi ta đi, hắn lại bất ngờ hạ lệnh:

"Những kẻ ra tay, lĩnh ba mươi trượng."

"Đưa người bị thương đến y quán, chi phí điều trị do chúng ta chịu trách nhiệm."

Lời vừa dứt, hắn đột nhiên quay sang ta, hỏi:

"Như vậy, có hài lòng không?"

Ta gật đầu, Hài lòng.

Hắn có thể xử lý công bằng như vậy đã là quá tốt, ta không dám đòi hỏi thêm.

Được.

Tống Bách Xuyên định rời đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, xoay người nhìn Đỗ Ưng:

"Ngươi cũng lĩnh phạt. Gấp đôi."

Dứt lời, hắn liền rời đi.

Gió thu cuộn qua, ta đứng yên giữa sân, không nhịn được mà khẽ run rẩy.

Đỗ Ưng lạnh lùng ra lệnh đưa Trụ Tử và Ngân Kiều đến y quán, để lại hai trăm lượng bạc làm phí chữa trị rồi cũng rời đi.

"Sợ c.h.ế. t mất thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!