Chương 12: Phiên Ngoại – Tống Bách Xuyên

Hắn quỳ xuống trước mặt ta, nắm lấy tay ta.

"Không phải... Ta không muốn liên lụy đến tỷ."

"Ta sợ bản thân không làm được, sẽ kéo theo tỷ gặp nạn."

"Nếu tỷ còn giận, cứ đánh ta, đánh thế nào cũng được."

"Chỉ... chỉ cầu xin tỷ tha thứ cho ta, tỷ tỷ."

Ngực ta như bị người ta giáng một đòn thật mạnh.

Khó chịu.

Đau đớn.

Nhưng lại chẳng thể nói nổi một lời nào.

Ta run rẩy giơ tay, chỉ về phía cửa.

Rất lâu sau, ta mới mở miệng: Cút!

Ta không thể tha thứ cho hắn.

Càng không thể tha thứ cho chính mình.

Kiếp trước, ta ngu ngốc đến cùng cực.

Tiêu Nhung không rời đi.

Hắn quỳ ngoài cửa.

Mà ta cũng trằn trọc khó ngủ.

Mười năm đồng hành cùng nhau, từng chút từng chút, vẫn như hiện ra trước mắt, tựa như ngày hôm qua.

Nhưng nỗi tuyệt vọng và đau đớn mỗi ngày sau khi ta bị liệt ở kiếp trước—cũng rõ ràng như vừa mới trải qua.

19

Ta đổ bệnh, sốt cao không ngừng.

Chỉ mơ hồ cảm giác có người ở bên giường đút nước cho ta, có rất nhiều tiếng người nói chuyện.

Trong cơn mê man, ta cứ mơ thấy cảnh Tiêu Nhung cõng ta đi khi ta bị trật chân, cảnh hắn dạy ta đọc sách, cảnh hắn lấy chiếc bánh nướng còn nóng hổi từ trong lòng ra, như hiến vật quý mà đưa cho ta.

Ta giật mình tỉnh dậy.

Bên giường, Tiêu Nhung đang ngồi.

Môi hắn khô nứt, đôi mắt đỏ ngầu, cả người hệt như một bộ xương khô không hồn phách.

Tỷ tỷ.

Hắn khàn giọng gọi ta một tiếng, nước mắt liền rơi xuống.

"Tỷ có giận ta, không tha thứ cho ta cũng được… Chỉ cần tỷ bình an sống tiếp là được."

Hắn quỳ xuống bên giường, nắm c.h.ặ. t t.a. y ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!