Vừa đẩy cửa bước vào, đột nhiên ta thấy một cái bóng đen trong sân.
Ta sững người, buột miệng gọi: Đại nhân?
Triệu Lan Ngọc.
Tống Bách Xuyên sải bước đến gần, đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau đó khẽ nói:
"Không sao là tốt rồi."
Ta lại nóng ruột:
"Bên ngoài loạn như vậy, sao đại nhân có thể ra khỏi cung?"
Khắp nơi toàn là người của Nhị hoàng tử, hắn đi qua đây nhất định nguy hiểm trùng trùng.
"Không sao. Ta đi đường tắt." Hắn hời hợt đáp,
"Vừa rồi làm không tệ, không hổ danh là Triệu Đông gia."
Ta dở khóc dở cười, lại nhớ đến những lời vừa nghe lúc nãy.
"Ta nghe nói, giờ Sửu Nhị hoàng tử sẽ tấn công Đông Môn."
"Ừ, ta biết. Giờ ta phải về."
Vốn dĩ ta rất hoảng loạn sợ hãi.
Nhưng khi nhìn hắn, nghe hắn nói, ta lại vô thức bình tĩnh trở lại.
"Khóa cửa cẩn thận, đừng ra ngoài. Sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hắn đứng trước mặt ta, lặng lẽ nhìn ta.
Ánh trăng trong vắt chiếu lên gương mặt mệt mỏi của hắn, khắc sâu từng đường nét vào đáy mắt ta.
Ta không tự chủ được mà ngoan ngoãn đáp: Vâng, ta biết rồi.
Hắn đẩy cửa rời đi.
Ta áp tay lên ngực, ngồi xuống sân, đầu óc rối bời như một nắm bột nhão, bản thân cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa.
17
Trốn trong kho hàng trống rỗng, ta chẳng biết mình đã ngủ quên từ khi nào.
Đến lúc tỉnh dậy, bầu trời cao vời vợi, mây trôi lững lờ, tất cả dường như đã trở nên yên ắng.
Nếu không phải vì con phố vẫn còn ướt sũng như vừa bị người ta cố tình kỳ cọ, cùng với vết m.á. u vương loang lổ trên cửa tiệm, ta suýt nữa đã nghĩ rằng mọi chuyện trước đây chỉ là ảo giác.
Vài ngày sau, Thánh thượng hạ chỉ, lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử.
Ta vừa ngạc nhiên, lại không ngạc nhiên.
Ngư ông đắc lợi.
Sau cùng, Ngũ hoàng tử lại là kẻ cuối cùng chiếm được thiên hạ.
"Người lợi hại nhất chính là Thánh thượng. Giả bệnh một trận, liền thăm dò được lòng trung thành của ba vị hoàng tử và cả một đám loạn thần tặc tử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!