Những người mặc thanh điểu phục liên tục ra vào kinh thành, thậm chí nửa đêm cũng có tiếng vó ngựa gấp gáp.
Nhưng ta không hề thấy Tống Bách Xuyên.
Trước đây, cứ cách vài ngày, những gia tộc quyền quý sẽ đến đặt rượu, nhưng tháng này, tất cả đều im lặng.
Tựa như thời gian bị đóng băng, tựa như cơn tuyết lở trước giờ sụp đổ, lặng lẽ mà nghẹt thở.
Ta lặng lẽ sắp xếp cho mọi người rời khỏi kinh thành, mỗi người đi một hướng, tìm nơi lánh nạn.
Còn ta, ở lại trữ đủ lương thực, một mình cố thủ trong tửu trang.
Đêm ấy, ta không ngủ được, ra sân hóng mát.
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng binh khí va chạm.
Ta giật mình, lập tức trèo lên tường nhìn về hướng Bắc thành.
Xa xa, lửa bắt đầu bùng lên.
Ánh lửa càng lúc càng sáng, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.
Tuyết lở đã ập xuống rồi.
15
Bởi vì kiếp này khác với kiếp trước, ta không biết rốt cuộc vị hoàng tử nào sẽ giành chiến thắng.
Cũng không biết sau khi Thánh thượng băng hà, Tống Bách Xuyên sẽ lựa chọn đi theo ai, liệu hắn có thể giữ vững quyền thế hay không.
Trong lòng ta bồn chồn, đi đi lại lại trong sân, lo lắng không yên.
Ngày hôm sau, ta không dám mở cửa, chỉ dán tai vào cửa lắng nghe tiếng c.h.é. m g.i.ế. c ngoài phố.
Đêm đen thật dài, ban ngày cũng khó chịu, có ánh sáng hay không đối với ta chẳng khác gì nhau, bởi vì ta vẫn chẳng thể thấy được điều gì rõ ràng.
Cứ như vậy qua hai ngày.
Đêm nay oi bức khác thường, đến gần giờ Tuất, bỗng vang lên một trận bước chân hỗn loạn rầm rập ngay trước cửa.
Ta áp sát vào cửa, nghe thấy có người thấp giọng nói chuyện:
"Toàn bộ binh lực của Vũ Lâm Vệ đều tập trung ở Tây Môn, bên Đông Môn chỉ có Tống Bách Xuyên cầm cự, điện hạ ra lệnh giờ Sửu toàn lực công phá Đông Môn."
"Ngươi nói Tam hoàng tử thực sự đã c.h.ế. t rồi ư?"
"Chắc là c.h.ế. t rồi nhỉ?" Người kia dừng một chút, rồi tiếp,
"Chờ Nhị điện hạ đăng cơ, chúng ta cùng đi uống rượu ăn thịt."
"Không phải Tiêu đại nhân đã hứa thưởng mỗi người một trăm lượng bạc sao?"
Ta sững sờ.
Đây chính là hồi kết của trận hỗn chiến giữa ba vị hoàng tử. Kẻ thắng cuộc đã bắt đầu tiến đánh hoàng cung.
Nhưng... Đông Môn chỉ có một mình Tống Bách Xuyên trấn giữ ư?
Hắn không thể nào chống đỡ nổi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!