1
Tiếng cười nhạo khiến ta bừng tỉnh, mở mắt ra liền thấy đôi quan ủng thêu mây của Tiêu Nhung ngay trước mặt.
Ngước lên, đập vào mắt ta là thân hình cao lớn cùng chiếc cằm kiên nghị của hắn.
Hắn không cúi người, cũng chẳng hạ mắt nhìn ta.
Cảnh tượng này, ta đã từng trải qua ở kiếp trước. Khi ấy, ta quỳ xuống cầu xin hắn, nhưng không thành. Trong cơn kích động, ta lao đầu vào bức tượng sư đá trước phủ Tiêu gia.
Khi ấy, ta đã hô lên câu gì?
"Tiêu Nhung, ngươi đừng hối hận!"
Nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối, Tiêu Nhung chưa từng hối hận.
Người hối hận là ta.
Bảy năm, ta nằm trên giường bệnh, nghe tin hắn thành thân, nghe tin hắn sinh tử, nghe tin hắn thăng quan tiến chức…
Mà ta, cô độc trên chiếc giường thối rữa, sống dở c.h.ế. t dở giữa mùi ô uế của chính bản thân, chịu đựng nỗi đau từ những vết lở loét, cuối cùng tiều tụy mà c.h.ế.t.
Tiêu Nhung chưa từng yêu ta.
Hoặc có lẽ, hắn yêu bản thân hắn hơn, yêu con đường công danh của hắn hơn.
Những đạo lý này, ta phải trả giá bằng bảy năm đau khổ mới thấu hiểu điều đó.
Hiện tại, ta buông lỏng bàn tay đang níu chặt y phục hắn, giữa những tràng cười ngạo nghễ vang dội, chậm rãi đứng lên.
"Triệu tiểu thư, ngươi định quỳ đến c.h.ế. t ở đây sao?"
"Nếu có c.h.ế. t thì hắn cũng không cưới ngươi đâu! Ai lại bỏ mặc tiểu thư danh môn mà đi lấy nữ nhi thương hộ?"
"Đúng vậy! Không biết tự lượng sức mình, hết lần này đến lần khác bám lấy người ta, đúng là tự rước nhục vào thân."
Phải, tự rước nhục vào thân.
Như lời Tiêu Nhung từng nói, ta cố chấp lại ngu muội.
Ta ngước mắt nhìn hắn, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang hướng về phía ta.
Ánh mắt giao nhau, ta khẽ cười, bước lên một bước.
Tiêu Nhung. Ta nghiêng người, nhẹ giọng nói,
"Chúc ngươi đạt được ước nguyện, thật sự hạnh phúc."
Hắn sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ta không muốn suy đoán phản ứng của hắn, càng không muốn lưu lại đây. Chỉ đơn giản phủi đi lớp bụi bẩn trên đầu gối, dứt khoát rẽ đám đông mà rời đi.
Sau lưng, đám người lặng đi một thoáng, rồi lại vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
"Sao lại bỏ đi vậy? Triệu tiểu thư thông suốt rồi sao?"
"Nếu nàng thực sự thông suốt, không còn dây dưa với Tiêu đại nhân nữa, ta quỳ xuống ăn vôi tường!"
Ta không quay đầu, cứ thế thẳng lưng rời khỏi, trong ánh mắt tò mò của mọi người, trở về nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!