Chương 8: “Tớ thích cậu.”

"Tớ thích cậu."

Chẳng chờ tôi xong hết câu "thật ra", Giáo thảo đã chặn ngang lời nói lắp ba lắp bắp của tôi. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng biết bao, ngữ khí cũng rất bình thản tự nhiên, "Đã 5 năm rồi."

22.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy thế giới trước mắt mình ầm ầm sụp đổ, sau đó lại nhanh chóng được dựng lại.

Trở thành dáng vẻ Giáo thảo đỏ mắt, đang hôn tôi.

Môi dưới bị người kia cắn mạnh một cái, rồi tiếp đến là đầu lưỡi. Cậu ấy đẩy tôi, đè lên trên ván cửa, mãnh liệt hôn sâu hơn.

Tôi giãy giụa tránh được một chút: "Đệch……"

Sau đó lại bị người kia đè xuống tiếp tục.

Tôi dần thiếu Oxi, vô thức đưa tay ôm cổ cậu ấy, thừa lúc thở dốc lấy hơi nói nốt câu vừa nãy: "…… Mẹ."

Xong rồi lại bị hôn tiếp.

Hút cắn hôn hít, mập mờ quấn quít, vừa bí mật vừa kích thích.

Tôi cảm thấy Giáo thảo giống như là muốn nuốt luôn cả tôi vào bụng.

Tiếng nước "lép nhép" mơ hồ khiến tôi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng, ấy vậy mà tay chân lại nhũn hết cả ra, chẳng đẩy nổi người kia. Bên mũi toàn là mùi nước hoa của Giáo thảo, hương cỏ cây thanh mát, còn ẩn theo một mùi thơm tĩnh lặng, bao vây xung quanh tôi, thành ra, tôi rất không có tiền đồ mà đứng chẳng vững nổi.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lão Nhị gõ cửa bình bịch: "Lão Đại, Lão Tam, ra ăn bữa tối nào."

Tôi đột nhiên cả kinh, cũng tỉnh táo lại đôi chút.

Nếu để cho Lão Nhị nhìn thấy hai người anh em thân thiết của mình đang ôm nhau, cùng cắn cắn gặm gặm môi người kia, thế giới quan của cậu ấy có lẽ sẽ còn vỡ vụn hơn cả tôi khi nãy.

Tôi ít ra còn có thể kiên cường gắn lại được, nhưng Lão Nhị thì không.

Cái tên ngốc trước ngực xăm Thanh Long hai tay cường tráng này có xem phim Hàn thôi mà cũng khóc như nước tràn bờ đê [1] được đó!

[1] Bản raw là – Thủy mạn kim sơn (truyền thuyết dân gian Trung Hoa): là một thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lũ lụt tràn khắp chùa Kim Sơn. Theo truyền thuyết cổ đại, Bạch xà nương tử sau khi nhất kiến chung tình với Hứa Tiên bèn kết thành phu thê. Pháp Hải hòa thượng thấy trên người Hứa Tiên có yêu khí thì giấu chàng ở chùa Kim Sơn. Bạch xà nương tử dẫn theo Tiểu Thanh đến tìm chồng, bị Pháp Hải ngăn lại, nàng đành phải đấu pháp với hắn ta, dẫn nước tràn ngập chùa Kim Sơn. […] Ai muốn biết tiếp phần sau xin mời lên mạng tra._Baidu & Wikipedia.

Nụ hôn dần khiến tôi hít thở khó khăn. Tôi giãy giụa đẩy Giáo thảo ra, nhìn thấy trong đôi đồng tử đen nhánh của cậu ấy tựa như đang có gì đó bừng cháy, còn mang theo nỗi bi thương thấp thoáng.

Tôi đành phải thỏa hiệp, nhỏ giọng nói: "…… Đừng hôn ở bên cửa nữa, được không?"

Cách tấm ván cửa mỏng như thế, đầu tôi cứ luôn bị ấn chạm phải cửa. Lỗ tai Lão Nhị thính lắm biết không!

Bên ngoài dường như yên lặng hẳn.

Sau đó, tiếng nói yếu ớt của Lão Nhị truyền vào: "…… Hai người các ông, có tiện ra ăn cơm không thế?"

Cả tôi và Giáo thảo đều chả thèm quan tâm đến tên ngoài cửa. Người đối diện thở hổn hển, ôm chặt eo tôi, rõ ràng đã hết cảm nhưng giọng nói vẫn hơi khàn khàn: "Thế cậu muốn ở đâu?"

Tôi nhìn phía bậu cửa sổ.

Không được, sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.

Bên tường?

Đầu bị đụng thì đau lắm.

Cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở trên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!