Trụ trì: "Bên người thí chủ vẫn luôn có một vận đào hoa, duyên phận gần ngay trước mắt."
Lòng tôi chấn động, nhướng người về phía trước: "Ngài có thể nói lại rõ hơn được không?"
Trụ trì: "Thời gian gần đây, có người nào ngập ngừng tỏ tình với ngài hay chăng?"
Trong thoáng chốc, tôi bỗng bừng tỉnh đại ngộ!
20.
Cô gái phía đối diện nở nụ cười say mê, nhìn lén hai người bọn tôi suốt đường đi.
Lão Tứ thoi thóp thở được Lão Nhị buông ra, chỉ chừa lại cho tôi một bóng lưng.
Giáo thảo…… Giáo thảo đang cố gắng cúi người nằm trong lòng tôi, sợ bị chụp lén.
Tôi đeo kính lại, từ từ thở dài.
Tôi đúng là người biết nhìn xa trông rộng mà. Đeo cặp kính lên rồi làm người thật khiêm tốn chắc chắn sẽ không gặp phải mấy việc hại não thế này.
Tới thời khắc mấu chốt thì tháo kính xuống, dùng ánh mắt sắc bén đầy lực sát thương xử lí kẻ địch.
Đây đều là bố tôi dạy hết đó, giúp tôi không ít lần hưởng lợi.
Nơi chúng tôi đến là một trấn nhỏ ven bờ biển, chỉ có một tuyến xe buýt, trên đường đi còn có khu vực chưa tu sửa xong, xóc nảy rung hết cả người.
Vậy nhưng mà Giáo thảo vẫn kiên trì nằm yên trong vòng tay tôi chẳng hề rời đi, niềm nghị lực thật đáng cảm động.
Tôi vẫn nhớ rõ chuyện hồi cấp ba khi Giáo thảo bị người khác chụp trộm sau đó trở thành người cũng có chút tiếng tăm, tới mấy ngày sau thì bị một đám nữ lưu manh tới chặn đường chọc ghẹo.
Lần ấy tôi và cậu ấy về nhà cùng nhau, nhìn thấy sắc mặt người kia đen như đáy nồi, tôi cười cho đủ rồi mới gọi điện báo cảnh sát. Tận đến khi các chú cảnh sát đến đưa mấy dì quái dị đi, mặt Giáo thảo vẫn tối sầm lại.
Tôi đoán chừng hai cô bé này làm cậu ấy nhớ lại những "khuất nhục" bản thân từng phải chịu khi xưa, vỗ vỗ vai người kia, an ủi: "Lạnh không? Sợ à? Uống thêm chút nước nóng nhé?"
Giáo thảo ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đỏ rực, đôi đồng tử vừa đen vừa sáng, bởi vì có hốc mắt sâu nên ánh mắt thoạt nhìn cũng sâu thẳm, lông mi thật dài chớp nhẹ, nghiêm túc nhìn tôi.
Nhìn đến mức lòng tôi đều mềm nhũn cả ra.
Trông đẹp trai đúng là được hời.
Lão Nhi ở bên cạnh mang theo vẻ mặt "không dám nhìn thẳng" quay đầu sang chỗ khác.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Giáo thảo, sờ sờ que kẹo mình đang ngậm trong miệng rồi đột nhiên chợt hiểu, đưa tay lục túi áo, lấy cây kẹo mút cuối cùng ra, bóc vỏ bỏ vào miệng cậu ấy.
Giáo thảo cảm động đến muốn khóc.
Mọi người đều là anh em tốt cả, chỉ có chút việc nhỏ thế này mà cũng phải cảm động sao?
Tôi mỉm cười với người kia: "Đều là anh em thân thiết, chăm sóc cậu là chuyện nên làm mà."
Giáo thảo lại thở dài lần nữa, ngồi thẳng dậy, chẳng còn cần dựa vào vai tôi, miệng ngậm kẹo mút ánh mắt trống rỗng, giống như đang suy ngẫm việc đời người.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hình như số lần thở dài của người nọ càng ngày càng nhiều.
21.
Chúng tôi bị xóc tới mông cũng nở hoa luôn rồi. Thanh niên Lão Tứ là người đầu tiên không nhịn được phải nôn ra trước, ngay cả Lão Nhị cũng suýt nữa say xe, may là tới lúc hai người tôi và Giáo thảo chuẩn bị "thất thủ" thì xe cuối cùng cũng đến nơi.
Mấy đứa chúng tôi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng trốn xuống xe dưới ánh nhìn đầy mờ ám của hai cô gái đối diện rồi đỡ nhau đứng vững.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!