Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của người con gái, tôi thật sự chẳng thể nặng lời nổi. Đang lúc tính xem nên uyển chuyển từ chối cô kiểu gì, Giáo thảo đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Nếu không phải tôi biết rõ cách làm người của cậu ta, không khéo còn tưởng rằng người này theo dõi mình và cô bé ấy tới tận đây đấy.
Vẻ mặt Giáo thảo có hơi âm trầm, đi tới giữ chặt lấy tay tôi, không mặn không nhạt nói với cô gái: "Cậu ấy là hoa đã có chủ rồi."
9.
Em gái bên cạnh luống cuống nói: "Xin lỗi, xin lỗi cậu, mình không cố ý……"
Đàn ông con trai sao có thể trút lửa giận lên người một cô gái chứ?
Tôi dằn nỗi đau lòng xuống, lắc đầu: "Không sao đâu."
Thật ra thì tôi không bị cận. Bố tôi làm nghiên cứu, vốn đã cận thị chẳng phân biệt nổi người hay vật từ lâu. Khi còn bé, tôi cảm thấy bộ dáng đeo kính của ông trông rất nho nhã khí độ nên lên cấp hai bèn nhờ mẹ đưa đi làm một cặp kính.
Lão Nhị vẫn luôn ngỡ tôi bị cận thị thật, trộm khoai tây chiên của tôi mà còn tưởng ông đây không nhìn thấy.
Cái tên nhược trí này, cho dù ông đây mắt mù đi chăng nữa thì tai cũng có bị điếc quái đâu!
Em gái nhỏ giọng nói: "Cảm ơn…… Cậu khi đeo kính vào và tháo kính ra, hình như…… không giống nhau lắm."
Tôi hất mái tóc đang hơi bù xù của mình, hạ giọng: "Không ngại nói cho bạn biết, thực ra cái kính đó tôi cố ý dùng để che đi vẻ đẹp của mình đó."
Cô gái đối diện phụt cười thành tiếng: "Ổn lắm ổn lắm, nhưng vẫn kém giáo thảo trường mình một tẹo."
Mọe.
Vì sao lại là cái tên đó nữa.
Vì sao lại còn là "kém một tẹo".
Tôi buồn bực chết đi được, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa. Em gái phía trước phát hiện mình đã đạp vỡ mất kính của người khác, vội vàng quay đầu lại xin lỗi, tôi bèn liên tục nói "không sao đâu, không sao" nhưng chẳng một ai nghe rõ. Tình hình càng thêm hỗn loạn, chẳng biết tự lúc nào tôi đã bị đẩy lên hàng đầu tiên.
Cuộc chạy đua mười nghìn mét bước đến chặng cuối rồi.
Chẳng thể ngờ được người dẫn đầu lại là một anh hùng giấu nghề nào đó, Giáo thảo cũng bị kẻ ấy bỏ rơi một đoạn. Tôi khẩn trương vì vinh dự của lớp, quên mất bây giờ cần phải quay trở lại hàng.
Giáo thảo nhìn thấy tôi, đôi mắt đen nhánh của cậu ta lúc này sáng kinh người, không nhịn được, tôi làm một cái mặt quỷ với người kia.
Có thể là Giáo thảo muốn xông đến tẩn cho tôi mấy phát nên tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, trong chớp mắt đã vượt được vị anh hùng vô danh kia, chạy qua lụa đỏ.
Tôi vừa đóng góp một phần cống hiến cuối cùng cho lớp mình.
Xung quanh là những tiếng hét đinh tai nhức óc, còn Giáo thảo thì trông như vừa mới bò từ dưới nước lên vậy, cả đầu cậu ta toàn là mồ hôi nhưng bước chân vẫn ổn định như cũ, đi từng bước một đến trước mặt tôi. Tôi ngây người nhìn Giáo thảo. Cả thế giới ồn áo náo nhiệt khiến tôi phải đau đầu giờ đây chỉ còn mỗi một người thân quen là cậu ta, trên khuôn mặt vốn chẳng có biểu tình gì của người nọ lộ ra một nụ cười nhẹ, cậu ta ôm chầm lấy tôi.
Trong mấy giây bị cậu ta ôm lấy ấy, những tiếng thét hoan hô chói tai xung quanh hình như đã cách xa cả rồi, tôi chỉ còn nghe được nhịp tim kịch liệt của người trước mắt.
Khiến tôi rất hoài nghi, không biết liệu cậu ta có khi nào sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ vì nhịp tim rối loạn không.
Dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như mới chỉ trong cái nháy mắt.
Giáo thảo buông tôi ra, âm thanh ầm ĩ khi nãy tựa thủy triều lại ồ ập tràn vào trong tai. Cậu ta cầm lấy chai nước trong tay tôi rồi mở nắp ngửa đầu uống một ngụm, mồ hôi hòa cùng giọt nước chảy xuống hầu kết cậu ta khiến người xem là tôi đây chẳng hiểu sao nuốt nước miếng ừng ực.
Sau đó tôi mới chợt nhớ ra chai nước này mình cũng đã uống rồi.
Chẹp.
Hôn môi gián tiếp giữa hai thằng con trai cái giề chớ, thế sao tính là hôn gián tiếp được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!