"Giáo thảo cũng chẳng ưa gì tôi.
Tôi đoán khi cậu ta biết được tôi lại vẫn làm bạn cùng phòng của mình, ẩn dưới cái bản mặt cứng đơ ấy chắc là cả trăm lời chửi thề dành cho tôi.
Thằng nhóc này tám chín phần còn muốn lao vào đánh tôi nữa cơ."
1.
Bạn cùng phòng tôi là giáo thảo trong truyền thuyết.
Là loại từ khi sinh ra đã mang theo vầng sáng của Mary Sue, đi đến đâu cũng sẽ có những tiếng thét chói tai cổ vũ. Hồi cấp ba tôi và cậu ta không may học cùng một lớp, còn xui xẻo tới mức phải ngồi chung một bàn. Quà và thư tình các bạn nữ gửi cho cậu ta nhét đầy cả bàn học, lại còn đút tất vào chỗ tôi.
Khó chịu hết sức, vậy nên tôi rất ghét cậu ta.
Cậu ta còn có cái biệt danh cực kì não tàn, gì mà "Hoàng tử băng giá" đó. Nhớ lần đầu nghe thấy cái tên này tôi rùng mình một phát, da gà da vịt rơi xuống chắc đủ quấn ba vòng quanh Trái Đất luôn mất.
Hôm khai giảng ở trường đại học, lúc vô tình nhìn thấy cậu ta trong sân trường, tôi đã cảm thấy rất chi là không đúng rồi.
Tới khi đụng phải nhau ở phòng ngủ, trước mắt tôi tối sầm lại.
Thế nhưng dù có chấp nhận được hay không, tôi cũng vẫn phải đi học.
Trong phòng ngủ này Giáo thảo nhỏ tuổi nhất nhưng mọi người vẫn luôn gọi cậu ta là Lão Đại, bởi vì nếu đi theo vị "anh lớn" này thì sẽ có rất nhiều bạn nữ vây xung quanh, còn được nhiều cô gái mời bọn họ đi ăn.
Có mình tôi là khịt mũi coi thường loại chuyện này.
Không phải vì tôi ghen tị với cái mặt và độ hot của cậu ta đâu. Chỉ có điều tôi tin chắc rằng tài năng mới là nấc thang để đi lên đỉnh cao trong đời sống.
Hừ, mặt thì làm được gì? Có thể dùng để quẹt thẻ hả? Hay là giành được học bổng đây? Cả việc đứng nhất lớp trong các kì thi nữa?
Tôi vô thức chế nhạo.
Tên giường trên nghiêng người, phô ra quả đầu hói và bầu trán rộng, mang theo vẻ mặt khó xử, nói: "Lão Tam này, mặt đẹp thật sự có thể dùng để quẹt thẻ đấy nhé."
Vị hotboy trường này đi đến đâu cũng có người muốn cho không cậu ta mà chẳng lấy tiền.
"Hơn nữa còn có thể lấy cả học bổng……"
À ừ, học kỳ 1 cậu ta đoạt được học bổng toàn phần.
"Tới thi cũng xếp nhất lớp nữa đó……"
Thôi đủ rồi.
Mẹ nó chứ.
2.
Giáo thảo cũng chẳng ưa gì tôi.
Tôi đoán khi cậu ta biết được tôi lại vẫn làm bạn cùng phòng của mình, ẩn dưới cái bản mặt cứng đơ ấy chắc là cả trăm lời chửi thề dành cho tôi.
Thằng nhóc này tám chín phần còn muốn lao vào đánh tôi nữa cơ.
Từ cả một quá trình quan sát cẩn thẩn tôi mới rút ra được kết luận này đó, nếu không chờ tới lúc mình bị đánh cũng chẳng hiểu vì sao.
Lúc phòng chúng tôi đi ăn chung, Giáo thảo cứ luôn nhìn lén tôi, sau đó còn giả vờ săn sóc đưa cho tôi một tờ giấy ăn.
Không thì trên đường đi về, cậu ta lại như vô tình va phải tôi, nắm cả tay ông đây nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!