Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh

Edit: Phi Phi

Beta: Phi Phi

Kiều Na kết hôn, ngày hôm sau Phương Thiệu Hoa liền về nước. @#$%^&*()(&^%$##$##[email protected]##[email protected]

Vết thương trên cánh tay hắn từ từ lành

lại sau một tháng, ngoại trừ lưu lại một vết sẹo thật sâu cũng không còn một chút dấu hiệu nào. Loại vết thương này như minh chứng cho khoảng

thời gian đau đớn sâu tận xương tủy, giống như một ngày thu ở Paris kia. @#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$#

Phương Thiệu Hoa vẫn thường xuyên đến

trước mộ bia của Vệ Nhu Y, không nói một lời, chỉ uống rượu, uống xong

rồi trở về, ngày hôm sau tiếp tục làm việc. Ngoại trừ khuôn mặt ken kịt

âm trầm ra thì cũng không có gì khác thường. @#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$#

Thế nhưng chỉ cần người sáng suốt cũng

nhìn ra được. Nếu như lúc trước một Phương Thiệu Hoa không ai bì nổi,

thì bây giờ chỉ có thể dùng từ "kháng cự người cách xa ngàn dặm" để hình dung. Cho dù là uống rượu trong quán bar, ánh mắt cũng đều không có một chút ấm áp. @#$%^&*()(&^%$##$#

Hắn cũng không bước chân về nhà một

tháng rồi, chỉ ở trong ở công ty. Tỉnh dậy thì làm việc, mệt mỏi thì nằm ngủ trên sô pha trong văn phòng. Đôi lúc cũng sẽ một mình lái xe giữa

đêm đến dưới nhà Kiều Na, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen, cứ đợi ở đó một đêm cho đến hừng đông thì tiếp tục về công ty làm việc.

Lúc đầu bảo vệ khu nhà cứ tưởng rằng là

trộm, liên tiếp quan sát vài lần thì nhận ra hắn không làm gì cả cho nên cũng không để ý nữa. Hắn ta chỉ lắc đầu, cảm thấy con người bây giờ

thật quái đản. ##[email protected]

Tin tức của Kiều Na, Phương Thiệu Hoa

cũng không hỏi thăm. Tô Mộc Vũ và Chu Hiểu Đồng cũng không nói cho hắn

biết, dù sao cũng đã cắt đứt rồi thì cứ tìm phiền não làm gì. @#$%^&*()(&^%$

Nửa năm sau. @#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##$##[email protected]##[email protected]

Trong quán bar, dưới ánh đèn mờ mờ ảo

ảo, trong góc sô pha, Phương Thiệu Hoa cô đơn ôm chai rượu, ánh mắt vẫn

lơ đãng liếc nhìn cô ca sĩ đang hát trên sân khấu. @#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&

Quay đầu lại giữa biển người xa lạ @#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##$##[email protected]##[email protected]##[email protected]

Một lần nữa nghi ngờ sự tồn tạ[email protected]#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##$##[email protected]##[email protected]##[email protected]

Ngày mai của em không phải là không có bờ bế[email protected]#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##$

Mỗi lần tỉnh lại, lại ưu lo như vậ[email protected]#$%^&*()(&^%$##[email protected]#$%^&*()(&^%$##$##[email protected]##[email protected]##[email protected]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!