Edit: Phi Phi
Beta: Phi Phi
Một giọt nước mắt cũng chỉ là một giọt nước mắt.
Kiều Na chỉ cho phép bản thân mình lưu lại một giọt đó vì hắn.
Cô biết yêu cầu này của mình có chút tàn nhẫn, nhưng cô vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục sống, chỉ có đem con
đường kia đập nát thì mới có thể hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ giữa hai
người bọn họ.
Phương Thiệu Hoa sau khi nghe xong, đồng tử co rút, răng nanh cắn chặt lên môi. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy
Kiều Na, từng chữ từng câu nói: "Đừng như vậy, anh sẽ không đồng ý, một
chữ cũng không đồng ý!"
Kiều Na cảm thấy thật buồn cười. Cô mở to hai mắt, hai tay dùng sức tách từng ngón tay của hắn ra, dùng hết sức lực của mình.
Hai người giằng co một hồi, trầm mặc tự
phân cao thấp. Cho đến khi Kiều Na thúc khủy tay về phía sau một cái,
thừa dịp Phương Thiệu Hoa ôm ngực liền giãy ra thoát khỏi vòng tay của
hắn.
"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, Kiều Na
tựa lưng trên cửa nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, giống như người thắng
cuối cùng chính là mình.
Nước mắt nơi khóe mắt đã biến mất, cô đi vào nhà tắm, để vòi sen giội nước từ trên người mình, như muốn rửa cho
sạch sẽ những thứ dơ bẩn.
Có câu nói: Người sống vĩnh viễn tranh đoạt, ngoại trừ khi chết đi.
Trong lòng Phương Thiệu Hoa vĩnh viễn
chỉ có một Vệ Nhu Y. Lúc Vệ Nhu Y còn sống thì cô còn muốn tranh giành,
nhưng bây giờ Vệ Nhu Y đã chết rồi…
Giống như một con đường dài không thấy
điểm đến, mỗi một bước đều rất gian nan. Cô đã ba mươi mốt tuổi, đã qua
tuổi thanh xuân của một người phụ nữ lâu rồi. Cô chẳng thể chờ đợi được
nữa, cho dù là một năm hay chỉ là nửa năm.
Chuyện xưa giữa hai người chưa bao giờ
khiến lòng người xao động, cũng chẳng phải chuyện tê tâm liệt phế gì,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!