Edit: Phi Phi
Beta: Phi Phi
Đoàn người Phong Kính, Tô Mộc Vũ, Tiền
Phong cùng lũ trẻ vừa đặt chân xuống Paris, Phương Thiệu Hoa không nói
một lời liền lôi kéo Tô Mộc Vũ trước mặt Phong Kính.
Khuôn mặt Phong Kính đen thui không tả nỗi. Chuyện gì đây? Dám giở trò lôi lôi kéo kéo vợ hắn trước mặt hắn sao?
Tô Mộc Vũ bị Phương Thiệu Hoa kéo lên
xe. Lúc cửa xe đóng sầm lại, da đầu cô tê tê dại dại. Cô cũng có thể
đoán ra nguyên nhân Phương Thiệu Hoa làm như vậy, chung quy có một số
việc dù còn muốn che giấu cũng che giấu không được.
Tô Mộc Vũ chỉ nói một câu: "Anh biết không? Từ mười ba năm trước, anh đã hủy hoại Kiều Na rồi!"
Phương Thiệu Hoa như bị điện giật, dường như không thể phục hồi lại tinh thần. Phương Thiệu Hoa chậm rãi mở cửa
xe, bước ra ngoài, từng bước đi dọc các khu vực phồn hoa nhất của Paris.
Trên quảng trường Champ de Mars, nhìn
xuống từ tháp Eiffel cao hơn ba trăm mét. Người đến người đi hòa lẫn
cùng dòng sông Seine, thác nước lớn phun ra từng vòng nước ánh lên sắc
cầu vồng xinh đẹp.
Chỉ có một người ngồi xổm trước trung tâm quảng trường thật lâu, giống như một bức tượng điêu khắc.
Lúc Tiền Phong cùng Phong Kính đuổi tới
nơi đã nhìn thấy Phương Thiệu Hoa đang bật cười như điên ở đó. Tiền
Phong đi đến kéo hắn, hỏi: "Thiệu Thiệu, cậu không sao chứ?"
Phương Thiệu Hoa vung tay, đứng lên,
nhưng hai chân lung lay khiến cho cả người liền ngã vào bồn nước thật
lớn sau lưng. Tiền Phong đưa tay muốn đỡ nhưng lại không kịp.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, cả người
Phương Thiệu Hoa ngã vào bên trong, uống mấy ngụm nước. Hắn cũng không
ngồi dậy, cứ như vậy nằm bên trong bồn nước, bọt nước bắn tung tóe rơi
vào mặt hắn. Hắn lại như một cô hồn dã quỷ lang thang nằm ngửa trên mặt
nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, cười như điên.
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc tại sao lại xảy ra?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!