Lãnh Thiên Dục vừa
nghe Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, cũng không làm khó cô nữa, hắn duỗi tay
ra, nhấn nút điện thoại ở bên cạnh sofa.
- Đưa cô ta lên đây! – Giọng điệu lạnh như băng ra lệnh cho đầu bên kia điện thoại.
- Vâng, thưa lão đại!
Không lâu sau, Phong – đứng đầu tứ đại chấp pháp đi lên đại điện, theo sau
anh ta là mấy người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Yaelle bị hai vệ sĩ lôi đi, sắc mặt tiều tụy cùng hơi thở yếu đuối.
Thượng Quan Tuyền bình tĩnh liếc nhìn Yaelle rồi quay sang nhìn người đàn ông lạnh lẽo ngồi ở sofa.
- Các người đã làm gì cô ấy?
Dù có thể nhìn ra Yaelle không bị tra tấn dã man, nhưng qua sắc mặt tiều tụy cũng có thể thấy cô đã phải chịu không ít khổ cực.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, toàn thân toát ra khí lạnh. Hắn chậm rãi
đứng lên, đi đến bên quầy rượu, nhàn nhã rót cho mình một ly. Chất lỏng
màu hổ phách trong ly rượu thủy tinh trong suốt càng tôn lên vẻ thanh
cao và hấp dẫn.
- Cô cũng biết người bạn này của cô muốn làm gì
tôi mà! – Lãnh Thiên Dục xoay người, cầm ly rượu trong tay từng bước đến gần Thượng Quan Tuyền.
Đang lúc Thượng Quan Tuyền nghĩ xem hắn
sẽ làm gì mình, cả người căng lên đầy cảnh giác thì Lãnh Thiên Dục lại
đi vòng qua người cô, tới bên Yaelle.
Gương mặt anh tuấn như được điêu khắc của Lãnh Thiên Dục không có chút biểu cảm, đôi mắt bình tĩnh
mà sâu thẳm khiến người khác phải kinh hãi, bàn tay không cầm ly rượu
của hắn giơ lên.
Lớp mặt nạ mỏng như cánh ve trên mặt Yaelle theo động tác tay của hắn bị lột ra, sau đó bị quăng ra phía sau theo một
đường parabol, rơi xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng không một tiếng
động.
Sàn đá cẩm thạch trắng bóng phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của Thượng Quan Tuyền.
Gương mặt tuấn tú cương nghị của Lãnh Thiên Dục toát ra vẻ lạnh lẽo của ác
ma, đôi mắt chim ưng lạnh như băng quét qua gương mặt nhỏ nhắn đang cố
ra vẻ trấn tĩnh của Thượng Quan Tuyền, sau đó đôi môi mỏng khẽ nhếch
lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!