Văn Nhân Hằng thở dốc, lập tức nhìn ra được sư đệ đang trêu chọc hắn.
Thiếu niên ngoan ngoãn non nớt trước đây đã lớn lên, ngũ quan càng tinh xảo hơn, lộ ra mấy phần nhuệ khí dưới vẻ ngoài xinh đẹp. Nhìn vẻ mặt lười biếng kia, dường như mỗi một sợi lông mi đều mang theo vẻ quyến rũ, chỉ sợ dù là thánh nhân nhìn thấy cũng động lòng.
Từ khi sư đệ quay trở lại Trung Nguyên đã ẩn bớt đi tính cách của mình trước mặt hắn, khi đó hắn đã thấy sư đệ như vậy rất hấp dẫn, nhưng không ngờ khi người này lộ tính cách thật ra thì còn chết người hơn.
Hắn nhớ lại những chuyện sau khi sư đệ bị điểm tử huyệt, mỗi lần nghi ngờ gì liền dò xét trêu chọc, không kìm được nhắm mắt lại.
Hắn cảm thấy con đường gập ghềnh đầy sương mù trong lòng như có ngọn gió thổi qua, nơi khiến hắn mệt mỏi mười năm cuối cùng cũng lộ rõ, trước mặt là đường lớn rộng mở, mênh mông vô tận, cành lá hoa cỏ lay động trong gió, đang lẳng lặng chờ đợi người đã đi đến cuối con đường.
Trận khổ hạnh này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Diệp Hữu thấy hắn mở mắt ra, sự dịu dàng quen thuộc mau chóng bị cảm xúc trầm lắng trào dâng bao trùm, giật mình: Sư huynh....
Còn chưa dứt lời, y cảm thấy trên môi mềm ướt, tiếng nói lập tức im bặt.
Văn Nhân Hằng hôn lên khóe môi y, chưa xâm nhập vào, rồi lại ngẩng đầu nhìn y, buông y ra, tay xoa nhẹ lên mặt, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua làn da, lột vỏ ngoài chắc chắn, lộ ra mặt chân thành và không đề phòng nhất.
Hắn khẽ nói: Tim ta có ngươi.
Tim ta có ngươi.
Hắn lặp lại trong đầu.
Sau đêm hôm đó, hắn không quen việc trong lòng rất muốn nói lại không thể nói ra, tất cả nhung nhớ mấy năm nay, sự kìm nén cầu mà không được, cuối cùng khổ tận cam lai, nước chảy thành sông tuôn trào.
Tốt quá rồi, hắn nghĩ.
Cuối cùng ngươi cũng là của ta.
Tim Diệp Hữu run run.
Huyết hải thâm cừu, âm mưu tính kế, tính toán từng bước từng bước thật cẩn thận... Hơn hai mươi năm qua của y, mười năm yên bình ở núi Hà Cực mãi mãi là tời giấy đậm mực nhất, vẫn luôn ở bên cạnh y, cùng y đi trên con đường đầy gai bụi ngược gió.
Mấy lần gặp lại sau khi về Trung Nguyên luôn đối chọi gay gắt, trên mặt sư huynh luôn chỉ có sự bình tĩnh thong dong, năm đó y đau đớn dứt bỏ, thứ vốn tưởng sẽ mất đi, nay lại quay về bên cạnh mình.
---- Tim ta có ngươi.
Cả đời này của y ngoại trừ báo thù, cũng chỉ muốn bốn chữ này.
Y nhắm mắt lại, nhìn người trước mặt, cố gắng để tiếng nói không quá run rẩy: Ừ, ta cũng vậy.
Văn Nhân Hằng ôm siết y, thỏa mãn dừng một lúc, rồi xác nhận lại:
"Năm đó ngươi không bị ngốc đúng không?".
Diệp Hữu không biết có phải là hắn muốn tính sổ không, thận trọng cho hắn một chữ Ừ làm câu trả lời.
Văn Nhân Hằng ừ một tiếng coi như đã biết, lại ôm lấy y, vỗ lưng: Ngủ đi.
Xong rồi sao?
Diệp Hữu im lặng nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng thấy ánh mắt của y, nhắc nhở:
"Đây là nơi phật môn thanh tu".
Diệp Hữu không biết phải nói gì nằm dựa vào hắn, yếu ớt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!