Văn Nhân Hằng hỏi:
"Không có gì muốn nói sao?".
Ngón trỏ của hắn cọ nhẹ hai má sư đệ:
"Ngươi không nói, ta nói tay người, dù ngươi dùng cách gì ép Phù Bình, thì Phù Bình vẫn biết ngươi có vấn đề, đưa hắn về Thiếu Lâm không có lợi cho ngươi, chỉ có thể giết hắn giữa đường, ngươi nhìn vào mắt ta rồi nói lại lần nữa, nhảy xuống vực có phải là ngươi đã tính kế hết rồi không".
Diệp Hữu bình tĩnh nhắc nhở:
"Sư huynh, lúc đó ngựa bị thương nên mới chạy đến vách núi, đâu liên quan gì đến ta".
Văn Nhân Hằng nói:
"Ta không bảo ngươi nói cái này".
"Được rồi, nhảy xuống vực không phải là do ta...". Diệp Hữu nói xong thấy bàn tay của sư huynh đang lướt trên mặt y đã đè lên gối đầu, ánh mắt trầm xuống.
Y sắc bén nhận ra có mùi lửa giận, thức thời dừng lại.
"Dù ngựa có bị hoảng sợ hay không, thì địa hình ở đó sẽ không đổi, ngươi lại không ngu, vẫn có nhiều cách dời đến vách núi".
Văn Nhân Hằng nói,
"Hoặc là ngươi giải thích sao người của ngươi lại nhanh hơn người khác chạy xuống đáy vực, xử lý Phù Bình trước?".
Diệp Hữu im lặng.
Văn Nhân Hằng hỏi:
"Ngươi ngất xỉu là vì uống thuốc?".
Diệp Hữu nói thật:
"Ừm, thấy có người đến liền uống".
Văn Nhân Hằng hơi vừa lòng, tiếp tục nói:
"Từ khi ngươi mất đi võ công liền từ một người xem cuộc vui nhảy vào tham dự, càng không tiếp xúc với người của Ma Giáo, chuyện điểm tử huyệt có phải ngươi đã sắp xếp trước rồi không, việc này không giống ngươi".
Diệp Hữu muốn cứu lại một câu thực ra lúc ở sơn trang đã hỏi thủ hạ chuyện tử huyệt, chỉ là vẫn chưa nói, nhưng nhìn vẻ mặt của sư huynh, cảm thấy lúc này giãy chết cũng chẳng để làm gì. Sư huynh nhà y mà ép người sẽ không ép chết ngay, mà là chầm chậm đẩy đối phương đến đường cụt.
Vì thế y lại im lặng.
Văn Nhân Hằng hỏi:
"Trí nhớ của ngươi có phải đã khôi phục lại chưa?".
Diệp Hữu to gan lớn mật nói: Không đâu.
Văn Nhân Hằng thầm nghĩ một tiếng gan lắm, vẻ mặt lại không đổi, vén tóc mai cho y:
"Vậy ngươi biết được sự thực từ tờ giấy kia, rồi lâm thời sắp xếp chuyện này?".
"Nếu không phải là lâm thời nghĩ ra, ta sẽ không để lộ nhiều sơ hở cho ngươi thấy như vậy", Diệp Hữu nhìn hắn,
"Sư huynh, có phải ngươi giận lắm không?".
"Đúng, nhưng ta giận là giận ngươi tự tiện mạo hiểm, thậm chí ta không giận chuyện có phải ngươi đã khôi phục lại ký ức không lại không chịu nói cho ta biết", Văn Nhân Hằng nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!