Gió núi như lưỡi dao sắc bén, cắt thẳng lên mặt.
Phù Bình trong lúc ngã xuống cứ nhìn chằm chằm bên dưới.
Hắn cảm giác như máu đọng lại, tứ chi cứng đờ, tất cả âm mưu quỷ kế trong đầu đều loạn thành một nùi, đến khi phía dưới ngày càng rõ, lý trí bị chấn động mới bị ép tỉnh lại.
Độ cao này, dù cho võ công của hắn không bị phong bế cũng không dám tùy tiện nhảy xuống, người này điên rồi sao!
Hắn gắng sức cố nhìn sang người bên cạnh, liền thấy một bóng trắng trải dài trong không trung.
Diệp Hữu đúng lúc tung ra hai dải lụa trắng dài khoảng 2 trượng.
Hắn đạp hai cái liên tục lên dải lụa, rồi tung một chưởng về mặt nước dưới đáy vực, nương tiếng nước bắn ngược ầm ầm nhảy lần thứ ba, cuối cùng vững vàng đứng trên tảng đá lớn bên bờ.
Phù Bình bắt lại ba hồn bảy vía đang hoảng sợ, thở dốc mấy hơi, bình tĩnh lại rồi hỏi:
"Ngươi đã sớm tính kế rồi?".
Diệp Hữu ném hắn xuống đất, nhảy xuống tảng đá, cất kỹ dải lụa trắng mới trả lời:
"Ta chỉ nhất thời hứng lên thôi".
Phù Bình nói:
"Nhưng ngươi đã chuẩn bị dải lụa".
Trùng hợp thôi, Diệp Hữu nói,
"Đây không phải là lụa bình thường, là vật bảo mệnh của ta đấy".
Phù Bình đánh giá chất của dải lụa, hỏi: Nước lửa bất xâm?.
Diệp Hữu nói:
"Không phải, chỉ là khá đắt, nếu ngày nào đó ta nghèo đói không chịu được, thì lấy nó đổi lấy tiền".
.... Phù Bình thấy mình não rút mới tin lời lúc trước của y.
Hắn bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, nhìn người này đến gần, cảm giác không thể đoán được suy nghĩ của y, đây là lần đầu hắn gặp người khó giải quyết như vậy.
Diệp Hữu nhẹ nhàng nâng hắn dậy, ngồi xuống bên cạnh hắn. Phù Bình đợi một lúc cũng không thấy y có ý định đi đâu, nghĩ nghĩ hỏi:
"Ngươi đang chờ người?".
"Không, ta đang chờ ngươi nói chuyện với ta", Diệp Hữu nói,
"Bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, tâm sự một chút không khó chứ?".
Phù Bình nói:
"Vậy ngươi nói cho ta biết trước rốt cục ngươi là ai?".
Diệp Hữu nói:
"Ta là sư đệ của Văn Nhân Hằng, lời này không lừa ngươi đâu".
"Trừ việc này thì sao?". Đầu Phù Bình bị cố định một hướng, chỉ có thể nhìn sông nhỏ dưới đáy vực, chứ không thấy vẻ mặt của y, nói,
"Người như ngươi, trước đây không thể nào không có tiếng tăm gì".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!