Đao ba nam như ngồi trên chông.
Hắn cẩn thận lắng nghe tiếng động trong xe, cuối cùng không nhịn được vén một khoảng nhỏ lén nhìn vào trong, phát hiện tay Hiểu thiếu gia hình như đang luồn vào trong quần áo của người ta, vô cùng khiếp sợ, thầm nghĩ không phải là Hiểu thiếu gia nghĩ Phù Bình vừa đến Thiếu Lâm sẽ bị nhốt lại, cho nên chiếm chút hời trước đấy chứ?
Hẳn là không đâu?
Hiểu thiếu gia là người như vậy sao? Hay là bị tình cảm làm mất lý trí?
Hắn lại nhìn mấy lần, thấy hai người dựa vào nhau rất gần, có cảm giác như vành tai tóc mai khẽ chạm nhau, liếc thấy người đánh xe bên cạnh đang lén nhìn mình, liền buông mành xuống ngồi đờ đẫn, trong lòng rất bi thương.
Nhiều năm như vậy, môn chủ của bọn họ khó khăn lắm mới thích một người, ai ngờ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hơn nữa dù người ta có lại ký ức không thích tiểu quan này, thì cũng còn có hồng nhan tri kỷ là Đào cô nương, môn chủ của bọn họ phải làm sao đây... Khoan đã, nếu nói Phù Bình và Đào cô nương giống nhau ở đâu thì đều là người đàn hay, chẳng lẽ Diệp giáo chủ thích người biết đánh đàn sao?
Hắn cảm thấy như đã phát hiện ra được một chuyện, quyết định trở về sẽ nói môn chủ học đàn nhiều vào.
Lúc này Diệp Hữu đã lấy được một miếng lệnh bài và ngọc bội trên người Phù Bình, y liếc qua xem thử, trả lại lệnh bài, chỉ cầm ngọc bội.
Lòng Phù Bình trầm xuống.
Hắn ở địa vị cao, sớm đã suy xét có thể sẽ bị bắt, vì thế liền đặc biệt làm một miếng lệnh bài mang theo, dùng để truyền tin đang gặp nguy hiểm, bởi vì người bình thường nhìn thấy hai thứ này đều sẽ nghĩ lệnh bài có ích, mà không chú ý đến một miếng ngọc bội bình thường chẳng có gì đặc biệt, như vậy nếu như hắn thực sự bị bắt, người cầm lệnh bài của hắn đi tìm người của hắn, thì họ sẽ biết hắn gặp chuyện, nên không dễ bị lừa.
Nhưng người này lại chỉ cầm ngọc bội, không thể là trùng hợp được.
Hắn hỏi theo bản năng:
"Ngươi cài người vào trong chúng ta? Không, không phải...".
Hắn không đợi câu trả lời đã phủ nhận ngay, nói:
"Không phải, nếu không ngươi đã sớm đến chỗ ta rồi... Ngươi bắt được người của chúng ta, dò được tin từ miệng người đó?".
Diệp Hữu để hắn lại chỗ cũ, chỉnh sửa quần áo cho hắn: A?.
Phù Bình hỏi:
"Lần trước chúng ta phát hiện có người theo dõi Lê Hoa, là người của ngươi?".
Diệp Hữu cười tủm tỉm hỏi:
"Đúng, hay không đúng thì sao?".
"Ta coi như là người của ngươi". Phù Bình nói.
Từ khi hắn bị người này quấn lấy vẫn luôn không nói là đã bắt lầm người, bởi nói thế quá ngu, nhưng có một số việc vẫn phải làm rõ, hắn hỏi,
"Rốt cuộc sao các ngươi lại nghi ngờ ta? Lê Hoa nói?".
"Không, việc này là nhờ mấy vị thiếu gia kia", Diệp Hữu rất hào phóng nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhìn ý lạnh lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn, cười hỏi,
"Lê Hoa có rất nhiều ý nghĩ riêng, chỉ sợ là việc này không dám nói cho ngươi nhỉ?".
Phù Bình không đáp, hỏi:
"Vậy sao ngươi chắc chắn là ta?".
Diệp Hữu dịu dàng nói:
"Vì ta vừa gặp đã thương ngươi, dù ngươi không phải, thì ta cũng muốn có được ngươi".
Phù Bình bị trêu chọc nhiều lần, liền nói xuôi theo lời y:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!