Diệp Hữu đi ra xe ngựa thì phải đi qua chỗ Đức Như đại sư đang nằm.
Giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ có một thước. (1 thước=33,3 cm)
Lúc Diệp Hữu nhìn sang, thì đối phương cũng dời mắt lên người y, trong mắt toàn là tơ máu, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.
Đức Như đại sư nhìn y chằm chằm, đồng thời co hai chân gồng lưng lên, vận sắc chờ phát động. Đây không giống như là muốn tự sát, Diệp Hữu lập tức bảo tiểu thần y:
"Người ngồi im đừng nhúc nhích!".
Y nói xong liền xốc màn xe lên, liếc thấy động tác của Đức Như, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Văn Nhân Hằng cũng nghe thấy tiếng sáo, lúc này đang muốn nhảy lên xe ngựa. Diệp Hữu liếc mắt nhìn thấy, không chút nghĩ ngợi nhào về phía hắn, đâm thẳng vào trong lòng hắn.
Văn Nhân Hằng theo bản năng ôm lấy người, chưa mở miệng thì thấy phía sau sư đệ có một thân hình nhoáng lên, gần như là bay ra sát với sư đệ, Bộp một tiếng ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra, hắn ôm chặt người trong lòng, hỏi: Ngươi sao rồi?.
Không bị thương. Diệp Hữu nói, quay đầu lại nhìn.
Đức Như đại sư bị xích sắt trói lại, hai tay không thể hành động, chỉ có thể dựa vào hai chân mượn lực. Hắn như là không biết đau vậy, sau khi ngã nhào xuống đất liền nhảy dựng lên, lại tiếp tục nhìn Diệp Hữu, chân đạp một cái lên mặt đất, lại nhằm vào y lần nữa.
Văn Nhân Hằng nghiêng người, thoải mái tránh thoát.
Những người xung quanh bị biến cố này làm cho không kịp trở tay, lúc này mới hồi hồn vây xung quanh. Từ Nguyên phương trượng cũng vội vàng đến, muốn khống chế đồ đệ. Tần Nguyệt Miên thì bước nhanh đến xe ngựa, xốc màn xe lên, phát hiện tiểu thần y đã mò đến cửa, đối mắt với hắn.
Tiểu thần y bám cửa xe ngó ra ngoài: Y đâu rồi?.
Tần Nguyệt Miên nhìn hắn từ đầu đến chân, hỏi: Không sao chứ?.
Tiểu thần y nói:
"Ừ, lúc nãy y bảo ta ngồi im đừng nhúc nhích, nên ta không dám động đậy".
Tần Nguyệt Miên vươn một ngón tay ra, chọc trán hắn đẩy về: Nghe y đi.
Tiểu thần y dẫm chân trụ lại, hỏi: Y đâu?.
"Cẩn thận, bên ngoài có rất nhiều người". Tần Nguyệt Miên bỏ màn xuống, nhìn về phía cuộc chiến.
Trong lúc hai người nói chuyện, Văn Nhân Hằng đã mang sư đệ đến bãi đất trống bên cạnh. Đức Như đại sư theo sát mà lên, rồi bị những người được Văn Nhân Hằng sắp xếp đứng chờ ở đó bao vây.
Văn Nhân Hằng thấy Từ Nguyên phương trượng mang theo người của Thiếu Lâm đánh từ trên xuống, lúc này mới cẩn thận nhìn lại người trong lòng, cảm nhận ấm áp xuyên qua lớp quần áo, nghe mùi thảo dược thoang thoảng, không nỡ buông tay, hỏi: Không sao thật chứ?.
Diệp Hữu ừ một tiếng, muốn xoay người.
Văn Nhân Hằng tiếc hận trong lòng, săn sóc buông y ra, liếc thấy Ngụy Giang Việt chạy đến liền thấy hơi khó chịu, tiểu tử này gần đây khá để tâm đến sư đệ, không biết là vì áy náy hay vì gì khác.
Khuôn mặt luôn có vẻ đạm mạc cao ngạo thường ngày của Ngụy Giang Việt hiếm khi xuất hiện mấy phần lo lắng như lúc này, nhìn Hiểu công tử:
"Ngươi có bị thương không?".
Diệp Hữu nói: Không.
Ngụy Giang Việt thở phào một hơi, thấy Đức Như đại sư từ đầu đến cuối đều trừng trừng về phía Hiểu công tử, một vẻ không đâm chết người thì không bỏ qua, liền hỏi:
"Hắn muốn giết ngươi sao?".
Hình như vậy, Diệp Hữu đoán ra hắn lại muốn khuyên mình phải thu liễm bớt, liền nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!