Tách riêng ra hỏi, rất nhanh đã có kết quả.
Những đệ tử Võ Đang kia không bình tĩnh được như Hòa Chân đạo trưởng, quỳ một mình vốn đã hoang mang lo sợ rồi, lại bị khí thế của chưởng môn chấn nhiếp, lại bị những người đứng đầu võ lâm nhìn chằm chằm, lại phải trả lời câu hỏi vừa ôn hòa lại sắc bén của Văn Nhân môn chủ, rất nhanh đã sụp đổ, như đảo đậu nói hết những gì mình biết.
Đầu tiên là thời gian không đúng.
Độc Nhãn Lý chạy trốn sau khi có tin Bồ Đề lao có chuyện, khi đó Thiếu Lâm và Võ Đang đang trên đường tới, Thiếu Lâm lại cách nơi này quá gần, bọn họ vì để che dấu chuyện Vô Sắc Huyết và Độc Lang, nên mới không dám gõ chuông.
Tiếp theo là số người không đúng.
Vài năm nay thật ra còn chết một vài người nữa, nhưng bọn họ không rõ nguyên nhân. Bọn họ đều là đồ đệ của Hòa Chân đạo trưởng, sư phụ nói phạm nhân mà bọn họ trông coi nếu bị biết là chết rất nhiều sẽ không dễ nói, có khi người khác còn nghi ngờ bọn họ động chân động tay, không bằng giấu trước, vì vậy bọn họ đều không dám nói.
Mà những người đã chết kia, nếu người nào sắp mãn hạn tù thì bọn họ liền nói đã thả, nếu là năm tù khá dài thì từ từ để bọn chúng chết đi. Cho nên nếu không xảy ra việc này, chờ thêm vài năm nữa, trên sổ ghi chép của Thiếu Lâm Võ Đang sẽ viết Vô Sắc Huyết và Độc Lang bệnh chết hoặc chết già.
Về thí nghiệm thuốc, bọn họ thực sự không biết gì.
Bởi vì mỗi lần đến bọn họ đều canh giữ ở bên ngoài, cơm cũng có người chuyên đưa cơm, bọn họ cũng không biết tình hình bên trong, chỉ là mơ hồ cảm thấy gì đó, cũng thỉnh thoảng nghe qua chút tiếng động.
Cuối cùng là chuyện Độc Nhãn Lý chạy trốn, bọn họ tuyệt đối không tham dự vào, chỉ có cảm giác hình như có liên quan đến Hòa Chân đạo trưởng, nhưng không có chứng cứ. Lúc đó quả thực bọn họ bị Độc Nhãn Lý làm bất ngờ, bị đánh ngất đi.
Huyền Dương chưởng môn sau khi nghe xong cả khuôn mặt đều xanh mét, hơi nóng phả ra trong lỗ mũi như thể đốt được không khí vậy. Ông cố gắng kìm nén lửa giận, nghiến răng nói:
"Chuyện này, Võ Đang sẽ cho giang hồ một câu trả lời xác đáng".
Ông dừng một lúc, tức giận nói: Đưa Hòa Chân đến!.
Hòa Chân đạo trưởng mặt trắng bệch đi đến, chưa kịp đoán tình hình thì Huyền Dương chưởng môn đã ném lời khai của các đệ tử lên người ông ta. Ông ta vội cầm lấy lướt qua nhanh như gió, mặt càng không có chút máu nào.
Huyền Dương chưởng môn trầm giọng hỏi:
"Ngươi còn lời nào để nói nữa?".
Hòa Chân đạo trưởng quỳ bộp xuống.
Huyền Dương chưởng môn hỏi:
"Đám Độc Nhãn Lý có phải do ngươi cố ý thả không?".
Không phải, Hòa Chân đạo trưởng thấy chưởng môn sắp rút kiếm, liền vội vã nói,
"Là Độc Nhãn Lý nghe nói chuyện đã bị lộ, không định ở lại Bồ Đề lao nữa, sau khi gã uống thuốc xong thì nội lực tăng cao, sợ bị tra lên đầu, nên chạy".
Lời này vừa ra, đầu mọi người liền rung lên.
Huyền Dương chưởng môn hỏi:
"Chuyện uống thuốc là sao?".
Hòa Chân đạo trưởng nuốt nước miếng, khó khăn nói:
"Là một thần y nói có thể luyện ra được một loại thuốc giúp nội lực tăng mạnh, nhưng vì không chắc chắn, dùng sai liều sẽ mất đi lý trí, cần có nhiều... nhiều người thử mới được, nếu có thể luyện thành, hắn sẽ cho ta một chai...".
Sắc mặt Huyền Dương chưởng môn lạnh lẽo.
Hòa Chân đạo trưởng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Huyền Dương chưởng môn hỏi: Hắn ở đâu?.
Hòa Chân đạo trưởng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!